𝟏𝟒

18 4 1
                                    

Sau khi bà nội xuất viện, Chaeyoung không phải đến bệnh viện mỗi ngày nữa mà trực tiếp đến quán game sau khi tan học.

Chaeyoung giao ca với người khác xong, vừa ngồi xuống thì lập tức nghe thấy giọng nói của cô gái bên cạnh, giọng nói ngọt đến phát ngấy, một bên vỗ tay, cổ vũ cực kì nhiệt tình.

Ngoài học sinh ra còn có các cặp đôi đến quán game chơi, thường xuyên nghe thấy những ân thanh như vậy, Park Chaeyoung không quan tâm, cũng không nhìn sang đó.

Cho đến khi cô nghe thấy một giọng nói khác: "Tự chơi mình đi."

Trầm khàn, lạnh lùng.

Lại hòa hợp cái khí chất cà lơ phất phơ và sự thờ ơ xa cách đến hoàn hảo.

Jeon Jungkook.

Từ sau lần anh tức giận và nói "Cút", anh cũng không tới đây nữa.

Mà chủ nhân của giọng nói ngọt ngào vừa rồi đang đứng bên cạnh anh, váy ngắn lưng cao phối với đôi bốt dài, khuôn mặt trẻ con lại rực rỡ, quả thật giống với những người bạn gái cũ của Jeon Jungkook.

Vậy, đây là bạn gái mới của anh sao?

Cũng đúng, đã hai tháng anh không có bạn gái rồi.

Trước đây anh không độc thân lâu như vậy.

Cô gái nũng nịu nói: "Không phải anh nói sẽ đi cùng em sao?"

Jungkook chậc một tiếng, có chút không kiên nhẫn.

"Jeon Jungkook." Cô gái kéo cánh tay anh lại, sôi nổi: "Anh đi xem em nhảy có được không?"

Jeon Jungkook giơ tay, giật cái tay đang bị người kia túm ra, đi đến chỗ máy nhảy bên cạnh với cô ta.

Nhìn qua, cô gái kia cũng có năng khiếu nhảy, ngay khi giai điệu dạo đầu vừa vang lên, cô nàng đã vươn mình trên máy nhảy, thần thái ngời ngời, tự tin, vòng eo thon chân dài hút hồn những người xung quanh.

Ngoại trừ Jungkook.

Giữa chừng, anh nhận được cuộc gọi, đi sang một bên để nói chuyện.

Anh lười biếng dựa vào tường, vừa cúi đầu châm thuốc vừa trả lời điện thoại.

Jung Jaehyun: "Jungkook, em gái tao đang ở chỗ mày phải không?"

Anh thở ra một làn khói: "Cho mày mười phút, tới đưa người đi, ồn ào quá."

"Má, bây giờ tao không đi được, bị bắt rồi." Jaehyun sắp gục ngã rồi: "Mày giúp tao trông nó một chút, đừng để đứa thần kinh đấy chạy lung tung."

Jungkook chậc một tiếng rồi cúp điện thoại.

Sau khi nhảy xong một bài, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, Seohyun quay đầu lại không tìm thấy Jeon Jungkook, nhíu mày, cuối cùng phát hiện anh ngồi trên ghế trong một góc vắng.

Trong miệng cắn điếu thuốc, đang nghịch điện thoại di động.

Jung Seolhyun tức giận đi qua: "Không phải anh đồng ý xem em nhảy sao!"

Jungkook nhấc chân, lấy chân móc bàn trà, kéo sang một bên, chặn đường Jung Seolhyun: "Đứng đó."

Jung Seolhyun không qua được nên chỉ có thể đứng cách anh hai mét.

"Còn làm ồn nữa tôi sẽ ném cô ra ngoài." Jungkook không kiên nhẫn nói.

Seol Hyun thoáng chốc mở to hai mắt, không thể tin được anh sẽ nói ra những lời không phong độ, thậm chí thô lỗ như vậy.

Jung Seolhyun chỉ kém Jung Jaehyun một tuổi, cô ta đang học lớp 10 ở trường cấp ba Hanlim, nhìn thấy ảnh lúc ấy của Jeon Jungkook từ anh trai mình lập tức cảm thấy đẹp trai, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội hôm nay.

Khuôn mặt đẹp trai hơn gấp trăm lần trong ảnh, nhưng tính cách chó má này thật là khiến cho người khác không khỏi phẫn nộ.


Từ nhỏ, Seolhyun đã hư hỏng, cô ta lập tức giậm chân, cầm cuốn tạp chí bên cạnh ném vào người anh: "Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp!"

Trút giận xong, cô ta tức giận quay người, một mình chạy đi chơi.

Jungkook ngồi một mình trên ghế sô pha, vùi xuống lưng ghế, hai chân dài duỗi ra, gục mặt, nhìn vừa mệt mỏi lại vừa lạnh lùng.

Chaeyoung lại ngồi ở bên kia, cúi đầu làm bài tập, yên tĩnh lại ấm áp, không hòa hợp với sự ồn ào sau lưng chút nào.



Jeon Jungkook không biết mình đã giương mắt nhìn Chaeyoung từ lúc nào.

Mãi đến khi tàn thuốc cháy đến đầu ngón tay, anh mới hoàn hồn, thẳng người dậy, dụi tàn thuốc vào gạt tàn.

Jung Seolhyun chơi một vòng, cầm lấy mấy phiếu điểm chạy tới chỗ Chaeyoung: "Em gái, cái này có thể đổi được không?"

Chaeyoung thoạt nhìn trông rất trẻ con, cũng khó trách Jung Seolhyun gọi cô là em gái.

"Ừm, đúng vậy." Park Chaeyoung cười nhạt một tiếng, chỉ vào tủ kính phía sau: "Mấy điểm này gần như có thể đổi lấy quà ở cột này. Chị xem có thích cái nào không?"

Seolhyun nằm ở trước quầy nhìn kỹ, một lúc sau, ngón trỏ chỉ vào: "Móc khóa kia khá dễ thương!"

Đầu ngón tay của Chaeyoung dừng lại.

Kiềm chế ánh mắt muốn nhìn Jungkook.

Móc khóa, Jungkook cũng có một cái, là màu xanh lam.

"Muốn màu hồng sao?" Chaeyoung nhẹ giọng hỏi.

"Ừm."

Chaeyoung lấy cho cô ta một cái, Seolhyun móc ngón trỏ vào móc khóa rồi cầm lên, cô ta cười cười, lấy chìa khóa trong balo ra.

Vừa định treo lên, sau lưng đột nhiên có một bàn tay duỗi ra.

Jeon Jungkook túm lấy chiếc móc khóa trong tay cô ta, ném đến trước mặt Chaeyoung.

"Keng" một tiếng.

Jung Seolhyun hoàn toàn kết thù với anh: "Anh làm sao vậy?"

Jungkook nhướn mày: "Ai cho phép cô lấy?"

"Là tự em chơi thắng được!"

Anh duỗi tay ra, dùng hai ngón tay kẹp thẻ game trong tay cô, lắc lắc: "Thẻ của ông đây."

"Sao anh lại hẹp hòi như vậy chứ!" Jung Seolhyun không thể tin được: "Đẹp trai mà hẹp hòi như vậy thì không ai thích đâu!"

Jeon Jungkook giễu cợt: "Tôi cần cô thích à?"

Seolhyun bị anh chọc giận.

Thật sự không thể hiểu nổi sao một người đẹp trai lại có thể ăn nói thiếu đòn như vậy!

Ngay sau đó, mắt cô ta đỏ hoe.

Cũng không phải do tủi thân nên muốn khóc, chỉ là thấy tức giận thôi.

Từ lúc bé Jung Seolhyun đã như thế này, tức giận thì hai mắt đều đỏ lên.

Nhưng trong mắt Chaeyoung lại không phải như vậy.

Nói thật, đúng là cô đã thấy mấy cô gái khóc bị Jeon Jungkook chọc tức đến phát khóc.

Mấp máy môi, cô có ý hòa giải, nhìn Jungkook, nhẹ giọng nói: "Trong thẻ của cậu có mấy trăm won liền, móc khóa chỉ cần hơn 2000 điểm, không ảnh hưởng bao nhiêu đâu."

Jungkook quay đầu lại nhìn cô.

Ánh mắt anh hờ hững lại sắc bén, có trào phúng, có đùa cợt, có lạnh lùng, có sự dò xét.

Chaeyoung không chịu được ánh mắt của anh, cô liền cúi đầu xuống.

Jeon Jungkook cười khẽ, ý tứ hàm xúc không rõ: "Cậu đang hào phóng thay tôi sao?"

Chaeyoung nhớ tới lời anh đã từng nói, Park Chaeyoung, cậu cho rằng cậu là ai.

Đúng vậy, cô cho rằng cô là ai.

Jung Seolhyun giậm chân, không chịu nổi nữa, xoay người rời đi.

Jungkook cũng không đuổi theo, anh lấy ra một bao thuốc lá từ kệ bên cạnh, ném lên quầy rồi lấy ra một tờ tiền.

Chaeyoung trả lại anh 20 won.

Điện thoại của anh lại rung lên, Jaehyun gửi đến một tin nhắn thoại, anh bấm vào, "Jungkook, mày với em gái tao cãi nhau à? Nó tức giận gọi điện cho tao rồi chửi mày kìa."

Chaeyoung sửng sốt.

Em gái của Jung Jaehyun?

Jeon Jungkook cúi đầu trả lời: "Tao với nó có cãi nhau gì đâu!"

Chaeyoung: "..."

Đúng là không cãi nhau, đơn phương chèn ép mà thôi.

Jaehyun lại mỉm cười đáp lại, nghe có vẻ tâm trạng rất tốt: "Đây là lần đầu tiên tao thấy một cô gái nói không bao giờ muốn gặp lại mày."

Jungkook cười nhạo: "Cũng tốt, tao chưa thấy em gái mày phiền phức như vậy bao giờ."

Không biết tại sao Chaeyoung lại cười trước câu nói này, cô cúi đầu nhếch khóe miệng, nhưng nhanh chóng kiềm chế lại, ngẩng đầu lên, Jeon Jungkook đang nhìn cô.

Không biết anh có nhìn thấy không, Chaeyoung bình tĩnh nhìn lại anh.

Jungkook cất điện thoại vào túi, không dời mắt.

Chaeyoung dừng lại, hỏi: "Cậu không đuổi theo sao?"

Anh nhíu mày: "Không nghe thấy Jung Jaehyun nói à?"

"Hả?"

"Cũng không phải là bạn gái của tôi, tôi đuổi theo cái rắm."

"... À."

Sau vài giây, Chaeyoung bỗng cảm thấy lời nói của anh không chặt chẽ, liền sửa lại: "Cho dù là bạn gái của cậu, cậu cũng sẽ không đuổi theo."

Jungkook đột nhiên nở nụ cười, không giống như nụ cười vừa nãy, lần này là một nụ cười thật sự.



Anh híp mắt: "Park Chaeyoung, mấy ngày không gặp, cậu hiểu chuyện hơn rồi đấy."

Sau khi nhận ra câu nói kia của mình giống như đang dỗi anh, Chaeyoung rụt cổ lại, rồi thu lại cái chân đã vượt qua ranh giới, lắc đầu: "Không có."

Jungkook muốn nói gì đó, nhưng lúc này, điện thoại lại vang lên.

Anh cụp mắt xuống, khẽ cau mày, đáy mắt thâm sâu.

Anh xoay người bước ra ngoài, nhận điện thoại, không mở miệng

Jeon Haein ho một tiếng, "Con đang ở đâu?"

Jungkook cong môi: "Ông quan tâm tôi ở đâu à?"

Tình cảm bố con đến bước này thật là nực cười.

Jeon Haein không thể gọi "Jungkook" một cách thân mật, nếu gọi, Jeon Jungkook lập tức sẽ nói mấy câu đầy gai nhọn

Vốn dĩ là người thân mật nhất, nhưng lại hận không thể đâm đối phương máu tươi đầm đìa.

Nghe được lời này của anh, Jeon Haein nhíu mày, nhưng cố đè nén lửa giận trong lòng: "Hôm nay sinh nhật lần thứ 70 của ông nội, con về nhà cũ cùng ăn bữa cơm đi."

Jeon Jungkook cau mày tỏ vẻ không kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Biết rồi."

———

Tuy ông cụ Jeon đã 70 tuổi nhưng tóc bạc rất ít, vẫn còn khỏe mạnh, tràn đầy năng lượng.

Jeon Haein không phải là con một, ông ta còn có một người chị gái tên Jeon Somin.

Thường thì sản nghiệp của một gia tộc lớn đều để lại cho con trai, nhưng ông cụ Jeon không phải người bình thường, không lỗi thời như vậy, ông cũng rất coi trọng con gái mình.

Jeon Haein đang giữ chức Tổng Giám đốc trong Tập đoàn Jeon thị, còn chị gái ông ta là Phó Tổng Giám đốc, nhưng hai người đều có cổ phần như nhau, quyền lực cũng ngang nhau, Tập đoàn Jeon thị cuối cùng sẽ giao cho ai vẫn phải nghe lời ông cụ Jeon.

Đó cũng là lý do tại sao mà Jeon Haein không thể đưa Lee Dongmin về nhà họ Jeon một cách danh chính ngôn thuận.

TRUỴ LẠC | 𝐉𝐞𝐨𝐧𝐫𝐨𝐬𝐢𝐞 |Where stories live. Discover now