𝟑𝟒

32 5 5
                                    

Nét chữ nết người.

Lúc Chaeyoung đang nhìn chữ viết trên giấy, trong đầu chợt hiện lên dáng vẻ của Jungkook.

Thiếu niên phóng khoáng tùy tiện, ăn chơi, bướng bỉnh khó thuần, tựa như ngôi sao xa không thể chạm tới, duỗi cánh tay dài cũng không thể đủ.

Nhưng thiếu niên như vậy, viết trên giấy – Chaeyoungie.

Jeon Jungkook chưa từng gọi cô như vậy.

Đây là lần đầu tiên.

Chaeyoungie.

Trước bố hóa trang thành ông già Noel chuẩn bị quà tặng cho cô cũng viết vào giấy, Chaeyoungie.

Chaeyoung nhìn chằm chằm vào giấy rất lâu, một lúc sau, nhẹ nhàng cười rộ lên.

Cười một lát, lại bỗng nhiên thấy cay cay mũi, một loại chua chát khó nói lên lời quét qua, gần như muốn nhấn chìm cô.

Cô đứng chôn chân tại chỗ, cúi đầu, bàn tay dùng sức đè lên mí mắt.

Đợi đến lúc tất cả tâm trạng khôi phục, biểu cảm trên mặt cô lại trở về như thường.

Đưa xe đạp vào nhà, Chaeyoung gọi điện thoại cho Jungkook.

Mấy tiếng vang lên cũng không thấy nhận, nghe đầu kia có tiếng chuông, qua hồi lâu, Chaeyoung mới nhớ tới, Jungkook vừa mới nằm ngủ không bao lâu.

Đang định cúp máy, đầu kia lại được kết nối.

"Alo?" Giọng anh khàn khàn, hiển nhiên là vẫn chưa tỉnh ngủ, mang theo cả sự gắt ngủ.

"Không phải em đánh thức anh chứ?" Chaeyoung nhẹ giọng hỏi.

Anh không trả lời, chỉ hỏi: "Sao thế?"

"Không sao." Chaeyoung đặt tay lên ghi đông xe đạp, đầu ngón tay vuốt ve dọc theo hình dáng chuông xe: "Cảm ơn quà tặng của anh, em rất thích."

"Thấy rồi à?" Anh nở nụ cười khàn khàn: "Anh còn tưởng phải tối nay em mới thấy."

Trong lòng Chaeyoung cảm động, đến giờ phút quan trọng này lại không biết nói gì để diễn tả.

Jungkook ngồi dậy từ trên giường, uống một hớp nước, yết hầu mới cảm thấy thoải mái được chút ít.

"Sao nào, bây giờ không cảm thấy là ông già Noel tặng cho em hay sao?" Anh trêu chọc.

Chaeyoung nhếch môi: "Em cũng không ngốc, đã lớn bao nhiêu rồi."

"Chaeyoung, đúng là trên thế giới này không có ông già Noel."

Giọng anh trầm thấp, làm cho người nghe cảm thấy rất yên tâm: "Nhưng có anh."

Có anh, vì vậy để anh thực hiện nguyện vọng của em.

Chúng ta không ở trong cổ tích, chúng ta cũng đã không có cách nào tin vào cổ tích nữa.

Nhưng anh nguyện ý, vì em tạo ra ảo ảnh cổ tích, làm cho em có thể trở về quá khứ vô ưu vô lo trong thoáng chốc.

———

Mấy ngày sau, thỉnh thoảng Chaeyoung sẽ về nhà chăm sóc bà nội, đôi khi lại ăn tối với Jungkook.

Số lần anh đến trường cao lên không ít, có khi sẽ ngủ nướng như trước, đến xế chiều mới đến trường, đợi đến lúc Chaeyoung học xong lớp bồi dưỡng Vật lý thì đi về cùng nhau.

Mỗi ngày, Chaeyoung đều dành ít thời gian để dạy bổ túc cho anh nội dung đã học lúc trước, lúc Jungkook buồn ngủ thì nghe câu được câu chăng, không buồn ngủ thì sẽ cực kỳ phối hợp, cũng sẽ bảo Chaeyoung cho anh bài tập.

Chớp mắt đã đến ngày 31 tháng 12.

Ngày cuối cùng của năm nay.

Đúng lúc là thứ sáu.

Chạng vạng, tất cả học sinh đều đã không còn tâm tư học tập, nhao nhao hẹn nhau muốn đi đâu để ăn năm mới, nói là chỗ nào đó mới mở một quán lẩu, ăn rất ngon.

Mina xoay người lại: "Chaeyoungie, mấy đứa kia nói tối nay muốn đến bên cầu xem pháo hoa, đi cùng không?"

"Hôm nay mình có việc, không đi được rồi."

"Chuyện gì thế?" Mina trừng mắt nhìn: "À, cậu muốn ở bên cạnh Jeon Jungkook sao?"

Một bên, đầu ngón tay cầm bút của Lee Dongmin khựng lại.

Chaeyoung cười cười: "Không phải, mình phải đến bệnh viện kiểm tra lại với bà nội."

"Vậy được rồi." Mặc dù Mina có chút thất vọng, nhưng không nhiều lời, lại hỏi: "Dongmin, vậy cậu đi không?"

"Mình cũng không đi." Dongmin nói: "Tối nay mình ăn cơm với bố."

Mina bĩu môi: "Đây chính là ăn mừng năm mới đó, ăn tối với bố thì có gì hay đâu chứ!"

Mina ủ rũ mà quay người lại, Chaeyoung chần chờ một lát, sau đó nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: "Là... Jeon Haein à?"

"Ừ."

"Chỉ hai người thôi sao?"

Lee Dongmin yên lặng một lát, nói: "Mình cũng không biết."

Chaeyoung quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào bài thi trên bàn một lát, lại lấy điện thoại di động ra hỏi Jeon Jungkook.

Chaeyoung: [Tối nay anh có chuyện gì không?]

🍪: [Không có.]

🍪: [Sao thế?]

Lúc trước Jungkook từng hỏi cô tối nay làm gì, Chaeyoung nói cho anh biết là phải đến bệnh viện với bà nội.

Sườn mặt Chaeyoung dán trên mặt bàn lạnh buốt, nhắm mắt lại, thở ra một hơi, trả lời: [Không có gì.]

Đi cùng với ngày nghỉ Tết Dương lịch chính là đống bài tập chồng chất, Chaeyoung không bảo Jungkook đợi cô tan học, sau khi học Vật lý xong, cô liền đeo cặp sách nặng trịch ra ngoài với Lee Dongmin.

Vừa đi ra khỏi tòa nhà dạy học, cô lập tức trông thấy một chiếc xe con màu đen dừng trước cửa ra vào.

Bước chân cô chợt dừng lại: "Mình về lớp một lát."



Lee Dongmin hỏi: "Sao thế?"

"Có bài thi quên lấy, mình đi lấy một chút."

"À."  Dongmin: "Vậy mình đi trước nhé?"

"Ừm."

Chaeyoung trở lại bên trong tòa nhà, nhìn Lee Dongmin đến trước chiếc xe con màu đen.

Jeon Haein đi ra khỏi xe, cười cầm cặp sách của Lee Dongmin, nghiêng đầu quan tâm hỏi han mấy câu, nhìn qua giống như tất cả những ông bố tốt trên đời này.

Nhưng Chaeyoung lại cảm thấy buồn cười.

Hại người vợ kết tóc với mình và con gái nhỏ, con trai cũng cắt đứt hoàn toàn với ông ta, lại còn ở đây giả làm người bố tốt.

Nếu ông ta thật sự quan tâm Khương Ngạn thì cũng thôi đi, nhưng trên thực tế, ông ta căn bản không có năng lực đưa Lee Dongmin về nhà họ Lục.

Đợi đến lúc xe chạy đi xa, Chaeyoung mới bước ra.

Trong nhà xe chỉ còn lại chiếc xe đạp của cô, Chaeyoung lấy ra, đạp về nhà.

———

Mùa đông, trong bệnh viện có rất nhiều trẻ con, đại sảnh to như vậy đầy tiếng khóc.

Lúc Chaeyoung đưa bà nội kiểm tra xong, trời đã tối lại từ lâu.

Cũng may kết quả kiểm tra không có gì đáng ngại, cuối cùng Chaeyoung cũng thả lỏng tâm trạng.

"Bà nội." Chaeyoung nói: "Bà muốn ăn gì để con đi mua ạ?"

"Đừng phung phí số tiền kia, ăn đại một chút là được rồi." Bà nội nói.

Chaeyoung cười cười: "Hôm nay là ngày cuối cùng của năm đó bà, có thể ăn ngon một chút."

"Kéo kéo có nghĩ là muốn ăn sủi cảo?" Bà nội nói: "Trong tủ lạnh vẫn còn chút vỏ mando, chúng ta gói mando ăn nhé?"

"Được ạ." Chaeyoung liếc mắt, nói: "Nhưng cơ thể bà chịu được không?"

"Cũng không phải việc tốn sức gì, ngồi cũng có thể gói, hơn nữa không phải bác sĩ cũng nói rồi à, thể chất của người bà coi như cũng được."

Chaeyoung định đi một mình đến chợ mua ít thịt heo và cải trắng làm nhân bánh, nhưng bà nội kiên quyết muốn đi cùng, nói là đi đường nhiều một chút, xem như là vận động.

Vì vậy hai người đi thẳng đến chợ mua ít thịt và đồ ăn.

Về đến nhà, Chaeyoung băm nhân, bà nội chuẩn bị vỏ sủi cảo.

Lúc trước hai người cứ gói mando như vậy, bắt đầu cũng nhanh.

Mỗi cái mando mà Chaeyoung gói đều khéo léo tinh tế, góc cạnh xinh đẹp.

Hai người vừa gói mando vừa trò chuyện, gói hết trọn một bàn lớn, bà nội lấy ra một phần dưới nồi, còn dư lại để vào hộp nhựa rồi cất vào trong tủ lạnh, dùng để sau này ăn sáng.

Mando nhanh chóng nổi lên trên mặt nước, cô múc vào trong bát.

Chaeyoung lấy ra một bát nước chấm, ăn một cái.

Bà nội hỏi: "Thế nào?"

Cô phồng má cười: "Ăn ngon."

"Ngon thì ăn nhiều một chút." Bà nội cũng cười theo: "Ăn béo chút thì sức đề kháng mới mạnh."

"Sức đề kháng của con khá tốt, mùa đông năm nay con không bị ốm chút nào đâu."

Sau khi ăn mando, Chaeyoung thu dọn bát đũa xong thì ngồi ở phòng khách mở ti vi.

Cô rất ít khi xem tivi, bà nội có chút kì lạ hỏi cô sao hôm nay lại xem TV rồi?

Chaeyoung: "Hôm nay muốn xem với bà đó."

"Xem với bà già như bà làm gì?" Bà nội cười nói: "Ngày như hôm nay, chắc bạn của con hẹn đi chơi rồi nhỉ?"

"Vâng, hôm nay nghe nói bên cầu kia có bắn pháo hoa, hình như mấy bạn ấy đi xem với nhau."

"Con cũng đi xem cùng đi, ngày nào cũng giúp bà nội làm gì?" Bà nội sờ đầu Chaeyoung: "Không phải ngày nào tan học cũng nhìn thấy bà à, ngày nào cũng đều giúp bà rồi."

Lúc này, Chaeyoung mở vòng bạn bè.

Đứng đầu là bài Lee Dongmin vừa đăng, một tấm hình.

Trong nhà hàng Tây, đồ ăn phẩm tinh xảo, ngọn đèn ấm áp, phía trên còn lộ ra một đoạn đồ vest màu xám của Jeon Haein.

Bên dưới có người bình luận, nói bố cậu ta thật có cảm giác nghi thức ăn mừng năm mới mà, người đến nhà hàng Tây này cũng phải có vài nghìn.

Park Chaeyoung rũ mắt.

Cô thoát khỏi vòng bạn bè, gửi tin nhắn cho Jungkook.

Chaeyoung: [Anh đang làm gì đó?]

Jeon Jungkook gửi đến một tấm hình.

Khung cảnh lờ mờ, một loạt những chai rượu, có ánh đèn màu lam quét xuống.

Có lẽ là ở quán bar.

🍪: [Với bọn Jaehyun.]

Không đợi cô trả lời, Jungkook lập tức gọi một cú điện thoại tới.

Chaeyoung khựng lại: "Bà ơi, con đi nghe điện thoại."

Cô về phòng ngủ mới nhận cuộc gọi, nhẹ giọng: "Alo?"

Bên Jungkook có chút ầm ĩ, tiếng âm nhạc ầm ầm và cùng tiếng người ồn ào, tiếng cười thờ ơ của anh cũng lẫn lộn vào trong đó: "Ăn cơm chưa?"

"Vừa ăn xong"

"Ăn cái gì?"

"Mando, em tự gói đấy."

Anh nhíu mày: "Em còn có thể gói mando à?"

"Đơn giản mà, chỉ cần thả vào không nát là được." Chaeyoung nói: "Anh thì sao?"

"Lát nữa ăn."

Chaeyoung nhìn thời gian, đã hơn chín giờ tối: "Vậy anh uống ít rượu một chút, không thì sẽ đau dạ dày đấy."

TRUỴ LẠC | 𝐉𝐞𝐨𝐧𝐫𝐨𝐬𝐢𝐞 |Where stories live. Discover now