Chương 8

47 13 1
                                    

Eddie nhíu mày khi cảm thấy có thứ gì đó lạnh chạm vào phần bụng dưới của mình, sau đó là tiếng Venom đang cãi nhau với ai đó.

"Ông đang giết anh ấy đấy! Ông phải rời khỏi anl ấy, tách ra ngay!"

"Nếu bọn ta tách ra, Eddie sẽ chết."

"Đó là một lời đe dọa sao?"

"Không, đó là sự thật. Eddie quá yếu. Cậu ấy cần ta, nếu không cơ thể của cậu ấy sẽ không chịu nổi. Cơ thể của cậu ấy đang bị quá tải và ta là người kiểm soát việc máu đang chảy ra."

Có vẻ như Venom đã thắng trong cuộc tranh cãi vì cánh cửa nhanh chóng bị đóng sầm lại và tiếng bước chân dần biến mất.

Venom thở phào nhẹ nhõm, hơi thở nóng ấm của gã tỏa ra làm ấm má của Eddie.

Eddie từ từ, một cách lờ đờ, mở mắt ra, nhìn lên ánh đèn mờ mờ của bệnh viện.

Chẳng mấy chốc, anh nhận ra xung quanh mình lạnh lẽo đến mức nào. Mùi thuốc sát trùng tràn ngập trong mũi khi các giác quan khác của anh bắt đầu hoạt động. Tất cả những gì anh có thể nghe thấy là tiếng máy theo dõi nhịp tim bên cạnh giường, và đột nhiên, tất cả những cơn đau nhức quay trở lại. Tất cả những ký ức đó. Máu. Sự mất mát.

"Eddie," Venom thở phào nhẹ nhõm.

Eddie không phản ứng, dù mắt anh cay xè và bắt đầu ngấn nước. Anh không thể ngăn mình quay đi khỏi Venom, co mình lại và vòng tay ôm lấy bụng. Sự nhận thức kinh hoàng bất ngờ ập đến với anh rằng đứa bé đã mất rồi.

Đứa bé đã mất. Đứa con của họ đã mất rồi.

Anh trống rỗng, tan vỡ.

Venom cắn môi, trái tim nặng trĩu.

Gã cẩn thận đẩy nhẹ vào ngực Eddie, nhưng con người ấy chỉ đẩy gã ra.

"Eddie, ta-"

"Câm miệng," anh khàn giọng, yếu ớt đưa tay lên che tai lại.

Eddie thậm chí không cảm nhận được kim truyền dịch đang kéo vào da của mình, anh chỉ tuyệt vọng không muốn nói chuyện, không phải nhớ đến sự mất mát của mình.

Anh không muốn nói chuyện với Venom.

Anh không muốn nhìn thấy tên ký sinh trùng này.

"Làm ơn," Venom van nài một cách bất lực.

"Dừng lại. Để tôi yên."

Venom thở dài, "Eddie-"

Im đi. Im đi, im đi, im đi!

Venom rùng mình.

Eddie chưa bao giờ đẩy gã ra, nhưng điều đó là đúng. Rốt cuộc, Venom đã đẩy Eddie ra sau khi biết về... về đứa con của họ.

Đứa con mà giờ đã mất.

Gã đã ích kỷ.

Quá ích kỷ, quá tàn nhẫn với Eddie.

Và có thể Eddie chưa chết, nhưng Venom đã mất anh rồi.

Gã có thể thấy điều đó qua cách Eddie cuộn mình tránh xa khỏi sự chạm nhẹ nhàng của gã, qua ánh mắt đẹp đẽ nhưng đầy đau đớn và nước mắt.

Venom đã mất Eddie, giống như gã đã mất đứa con của mình.

Đứa con mà gã lẽ ra phải bảo vệ, chấp nhận và yêu thương.

Gã không nói gì.

Và chỉ khi Dan quay lại để kiểm tra các chỉ số sinh tồn và cho Eddie uống thuốc giảm đau, Eddie mới thiếp đi.

Venom nhìn Eddie, tay chạm nhẹ vào bụng anh, nơi mà đáng lẽ đứa con của họ nên ở đó.

Gã ngăn Dan lại trước khi y có thể rời đi với một từ duy nhất, một câu hỏi duy nhất.

"Tại sao?"

Dan thở dài, dừng lại ở cửa.

Dan nói một cách chân thành, "Nhiều thứ có thể là nguyên nhân. Có thể thai nhi không tương thích với Eddie. Hoặc có thể là do căng thẳng. Bất cứ điều gì cũng có thể là nguyên nhân. Ông phải nhớ rằng, dù có lẽ ông không muốn, con người luôn yếu đuối. Chúng tôi không bền bỉ, Eddie không bền bỉ. Tôi ngạc nhiên khi anh ấy có thể mang thai được đến chín tuần."

Ánh nhìn của Venom trở nên trống rỗng khi gã cố gắng xử lý những lời đó. Có lẽ chính gã và sự tàn nhẫn của mình đã gây ra điều này.

"Ông luôn có thể thử lại," Dan đề nghị, "Nhưng đó là điều ông có thể bàn với Eddie khi anh ấy hồi phục, khi anh ấy khỏe hơn."

Venom gật đầu, cuối cùng để Dan đi.

Gã không nghĩ rằng mình sẽ sẵn sàng sau mất mát này.

Venom nhắm mắt lại và ép mình sát vào lưng Eddie trước khi tựa đầu lên bờ vai gầy guộc ấy.

Với giọng khàn khàn, gã thì thầm một câu xin lỗi nhẹ nhàng, "Ta xin lỗi."

Nhưng đã quá muộn.

You Are Mine [symbrock]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ