Mason và Sleeper ngủ quên trên ghế dài, cả hai đều ngáy to và cuộn tròn quanh nhau.
Eddie lạch bạch về phía họ và kéo họ vào trong, Sleeper rúc vào hơi ấm và đắp cho Mason.
Anh dành một chút thời gian để thở khi quan sát bọn trẻ. Có lẽ anh nên đưa họ về căn phòng đã được trang trí lại, nhưng anh không thể bế họ lên mà không bị đau lưng và đánh thức họ.
Ta có thể làm điều đó, Venom đề nghị.
Eddie lắc đầu, Cứ để bọn nhóc ngủ, nếu mấy đứa nhỏ thức dậy thì em sẽ rất mệt.
Venom không tranh cãi, gã biết Eddie cảm thấy mệt mỏi như thế nào. Chân sưng tấy, lưng vẫn còn đau nhức và giờ đứa bé không ngừng đạp.
Anh đi vào phòng và với sự giúp đỡ của Venom, cởi giày ra. Không nghi ngờ gì nữa, Venom bắt đầu xoa bóp bàn chân và bắp chân của anh, khiến Eddie nhắm mắt thích thú với những tiếng rên rỉ nho nhỏ thoát ra từ môi anh.
Venom cười toe toét.
Đã được một lúc và gã cứ trèo cao hơn bên dưới quần áo của Eddie cho đến khi quấn lấy nửa người của Eddie.
Hơi thở của Eddie nghẹn lại, hông lắc lư trong tuyệt vọng, cố gắng tìm kiếm sự giải thoát. Gần đây anh mệt mỏi đến nỗi ý nghĩ về tình dục thậm chí còn không xuất hiện trong đầu anh. Và chết tiệt, anh muốn nhiều hơn nữa.
"V-V," anh nghẹn ngào.
Những sợi tua nhỏ xuất hiện và giúp xé toạc quần áo của anh, chiếc quần dài thấm mồ hôi và chiếc quần lót rơi xuống sàn nhà.
Nhưng khi anh cảm thấy Venom bắt đầu lột áo của mình, Eddie đã dừng việc đó lại.
"K-Không," anh thở hổn hển.
"Không?" Venom lặp lại một cách hoài nghi.
Gã tiếp tục thúc đẩy sự cương cứng của Eddie và Eddie mất trí vì khoái cảm.
"V-V, đừng," anh thút thít.
"Tại sao?"
Má của Eddie ửng hồng.
Và gã nhấp. Anh thấy không an toàn.
Venom cười khàn khàn, Ta biết cơ thể của em, Eddie. Ta biết mọi thay đổi nó đã trải qua, mọi chi tiết ẩn dưới lớp quần áo của em. Và em vẫn trông thật lộng lẫy, vẫn xinh đẹp. Hãy tự hào về những dấu ấn và những thay đổi mà chúng ta đã đạt được, Eddie. Bọn chúng tốt, rất tốt. Em cũng đủ tốt để ăn. Bây giờ hãy để ta chăm sóc em.
Venom xé toạc chiếc áo sơ mi trên người Eddie và giúp Eddie nằm nghiêng, chiếc áo quá to để anh nằm ngửa mà không cảm thấy khó thở. Gã thậm chí còn nhét một chiếc gối dưới bụng anh trước khi trượt vào bên trong vật chủ theo một chuyển động uyển chuyển.
Eddie thút thít. Mắt anh nhắm chặt và hơi thở đứt quãng. Đã quá lâu rồi.
Và với Venom, nó giống như được trở về nhà vậy.
Thật đẹp.
Eddie rên rỉ, hông lắc lư theo sự dẫn dắt của Venom. Niềm vui thật tuyệt vời và bằng cách nào đó nó mãnh liệt hơn.
Anh vùi mặt vào chiếc gối dưới đầu, cố gắng kìm nén những tiếng rên rỉ và tiếng kêu thỏa mãn.
Nghẹt thở là một điểm yếu, "Nhiều hơn, sâu hơn."
Venom tuân theo, đâm mạnh hơn và sâu hơn. Vòng tay bầm tím trên hông Eddie nới lỏng khi gã chạm vào cái bụng sưng tấy của anh, cảm nhận được một cú đá nhẹ đáp trả.
Venom cười khúc khích, tốc độ trở nên lộn xộn.
Chặt, thật chặt.
Eddie căng thẳng, tràn ngập cảm giác chướng căng của Venom bên trong mình, khi đứa con của họ đá. Tất cả chỉ giống như tinh dịch bắn tung tóe vào bụng dưới của anh.
Venom đâm lần cuối trước khi vùi đầu vào và cắn xuống cổ Eddie, làm lộ lại vết sẹo mà họ đã để lại nhiều tháng trước. Lời tuyên bố của gã, lời thề của gã.
Eddie thở dốc, vặn vẹo ra khỏi đống bừa bộn trên giường và tựa lưng vào hơi ấm của Venom.
"Ông đã đánh thức tụi nhỏ," anh buồn ngủ buộc tội, cố gắng tỏ ra tức giận nhưng không thành công.
"Ngủ đi em yêu," Venom thủ thỉ, "Nghỉ ngơi đi. Ta sẽ lo vụ lộn xộn này."
Không nói thêm lời nào, Eddie nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ say.
Lần đầu tiên, một giấc ngủ không mộng mị hay ác mộng.
BẠN ĐANG ĐỌC
You Are Mine [symbrock]
FanfictionMọi thứ xảy ra đều có lý do, ít nhất đó là điều mà Eddie Brock luôn tự nhủ. Và tại một số điểm, họ thậm chí còn làm cho nó hoạt động. Họ là một đội. Họ là một. Nhưng yêu không phải là một phần của thỏa thuận. Họ làm tình, gã [Venom] đã làm điều đ...