Eddie tỉnh dậy trong cơn đau và những giọt nước mắt, cảm giác đau đớn như ảo giác tràn ngập khắp cơ thể.
Anh tỉnh dậy với những ký ức ám ảnh về dòng máu ướt át trên đùi. Những cơn ác mộng quá chân thực, khiến anh cuộn tròn quanh đứa con nhỏ vô tội của mình, khó nhận ra nhưng vẫn ở đó, vẫn an toàn.
Venom xuất hiện từ từ để không làm người bạn đời của mình hoảng sợ. Gã quấn quanh cổ Eddie như một chiếc khăn, đôi môi đặt những nụ hôn ngọt ngào lên cổ và quai hàm anh khi thì thầm những lời trấn an và an ủi. Gã biết Eddie rất sợ, sợ mất đứa con này nữa. Anh đã mang thai chín tuần, và đây là khoảng thời gian họ mất đi đứa con trước.
Nhưng lần này thì khác.
Họ có cơ hội thứ hai.
"Mọi chuyện ổn thôi," gã thì thầm, "Em ổn mà."
Eddie lắc đầu, bàn tay run rẩy đặt lên bụng. Venom không thể kiềm chế sự nghiến răng của mình. Gã biết rằng Eddie không đau về thể xác, nhưng anh vẫn đang chịu đựng. Vẫn còn đau.
Venom bắt đầu hiểu và cảm nhận được cảm xúc của anh. Gã bắt đầu hiểu cách để trở thành con người.
"Em có muốn nhìn nó không?" Venom hỏi.
Eddie lập tức lắc đầu, tay che kín đầu và mắt nhắm chặt. Anh quá sợ hãi để nhìn thấy những gì gã tìm ra. Nhưng Venom không nghe anh và từ từ kéo tấm chăn ra khỏi cơ thể run rẩy của Eddie để lộ... chẳng có gì.
Không có gì, không có máu, không có gì cả.
"Em an toàn, cả hai đều an toàn," Venom trấn an.
Đôi mắt của Eddie vẫn đẫm lệ và hơi thở của anh vẫn còn hơi thất thường. Dù đã mệt mỏi, Venom vẫn chăm sóc anh. Gã xoa dịu Eddie cho đến khi nỗi đau bớt đi. Không hoàn toàn biến mất, nhưng đã tốt hơn.
Eddie đang lơ mơ ngủ khi anh lẩm bẩm, "đáng lẽ là sáu tháng."
Venom gật đầu, nuốt khan, "chúng ta đều biết."
Gã định đắp chăn cho Eddie thì anh ngăn lại và nhẹ nhàng đẩy chăn xuống sàn. Venom cau mày. Gã biết Eddie sẽ lạnh, nhưng gã hiểu Eddie đang làm gì, anh cần gì.
"Em bé ổn," Venom thì thầm.
"Chắc không?" Eddie hỏi khẽ.
Venom lặng lẽ chui sâu vào da anh và Eddie có thể cảm nhận gã di chuyển trong cơ thể mình.
"Ta chắc, nhịp tim mạnh lắm, vẫn còn đó," Venom đáp.
Eddie không thể không thở phào nhẹ nhõm. Venom lại xuất hiện, lần này gã nằm nghỉ trên bụng anh, những ngón tay gầy gò nhẹ nhàng gõ nhịp trên bụng Eddie. Lúc này Eddie mới chợt nhận ra rằng Venom đang gõ theo nhịp tim của đứa con trong bụng mình.
Anh chìm vào giấc ngủ với một nụ cười nhỏ và những giọt nước mắt đã khô trên đôi má ửng hồng.
Tuy nhiên, Venom vẫn thức.
Gã sẽ không bao giờ thừa nhận những nỗi sợ của chính mình, thừa nhận rằng gã cũng sống lại đêm đó. Những ký ức về nỗi đau của Eddie, về tất cả máu... khiến bụng gã thắt lại khi nhớ rằng gã đã suýt mất Eddie. Gã không thể cứu được đứa con của mình, cũng không thể tự cứu Eddie.
Gã thở dài và siết chặt vòng tay quanh bụng Eddie thêm chút nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
You Are Mine [symbrock]
FanfictionMọi thứ xảy ra đều có lý do, ít nhất đó là điều mà Eddie Brock luôn tự nhủ. Và tại một số điểm, họ thậm chí còn làm cho nó hoạt động. Họ là một đội. Họ là một. Nhưng yêu không phải là một phần của thỏa thuận. Họ làm tình, gã [Venom] đã làm điều đ...