Chương 1: Anh người yêu mặt than

1.9K 98 1
                                    

Nguyễn Thanh Pháp học sinh lớp 10a2, có anh người yêu lớp 12 sắp ra trường. em nhỏ này của anh người yêu, đôi lúc thì nói yêu anh nhưng đôi lúc lại nói anh người yêu là cái đồ đáng ghét. Tại vì anh người yêu này có một gương mặt rất đặc biệt, chỉ một cảm xúc duy nhất, bất kể nơi đâu hay trong hoàn cảnh nào cũng chỉ giữ một kiểu biểu cảm, cũng chẳng thấy nụ cười nào xuất hiện trên gương mặt đó. cái này em nhỏ hay gọi người yêu mình là mặt than.

Hồi trước, em bị bạn Đặng Thành An dụ dỗ hãy bày tỏ tình cảm với hắn đi, chắc chắn sẽ đồng ý vì em thích hắn mà. em tin đó là thật. em cũng đồng ý làm theo. mà một phần em thích hắn vì hắn có điểm gì khác với mấy anh đẹp trai ngoài kia lắm, em không biết đó là gì, nhưng mà em thích hắn, chỉ có như vậy thôi. nghe lời bạn khánh linh, em hẹn vào một ngày đẹp trời, ngập ngừng cả buổi rồi mới ngỏ lời tỏ tình hắn.

Tưởng đâu mình sẽ thất bại, bản thân mình sẽ biến thành trò cười trước mặt hắn, mấy người thích hắn mà biết được em bị hắn từ chối là liền biến thành trò cười cho thiên hạ coi luôn chứ đùa. nhưng mà mọi thứ ngược lại với những gì em lo sợ, không những không bị từ chối hay làm trò cười, mà hắn tự nhiên lại chủ động nắm lấy tay nhỏ em kéo em lại ôm vào lòng, hôm đó cũng là lần đầu tiên em thấy hắn cười, cười nhẹ nhẹ thôi nhưng mà đẹp lắm luôn. cười đẹp như vậy mà không bao giờ chịu cười.

Kể từ ngày em đánh liều ngỏ lời với hắn, mọi người ai cũng ngưỡng mộ hamster nhỏ này. Trần Đăng Dương này nổi tiếng lầm lì, khó tiếp xúc, mấy chị xinh đẹp thích hắn muốn tiếp cận hắn, thì bị hắn nhẫn tâm mà lơ luôn, coi người ta như vô hình. vậy mà với em nhỏ này, không để em nói gì nhiều, hắn liền đồng ý, người như Trần Đăng Dương vậy mà từ sớm đã gục đổ trước Nguyễn Thanh Pháp.

Mà cái tên này cũng kì, rõ ràng là cười rất đẹp nhưng lại ít cười, dường như là không thèm cười nữa luôn, em muốn thấy hắn cười mà lần nào hắn cũng từ chối, em tức lắm chứ. Không chỉ em đây tức vì hắn không thèm cười cho em coi đâu, em còn tức vì hắn với em đã là người yêu với nhau rồi mà tới một lời chúc ngủ ngon từ hắn em cũng không nhận được, lời hỏi thăm em cũng bay mất tăm hơi.

Mà nhiều lúc hắn làm gì cũng chẳng bao giờ nhắn tin hay báo em trước một câu, có khi hắn dửng dưng đem xe tới trước nhà em, đợi em ra chứ không thèm nhắn tin hay xúi dục em mau lên, chỉ đứng đó đợi em xuống nhà rồi chở em đi học, xong tới giờ chiều lại cũng như vậy, cứ đứng trước cổng trường đợi em mãi, nếu chú bảo vệ có đuổi chắc hắn cứ ngồi lì ở đó luôn quá, cứ phải là đợi em. Nếu em có lỡ đi về với ai mà quên báo hắn, với cái tính của hắn chắc có lẽ là đợi em tới khuya.

Làm người yêu của cái tên suốt ngày lầm lì này cũng khổ lắm ấy chứ, lơ là một chút là coi như bản thân đang làm gì tội lỗi với hắn lắm.

À quên, còn chưa giới thiệu đầy đủ về người yêu em nữa. cái tên 'người yêu mặt than' của em có tên đầy đủ là Trần Đăng Dương, năm nay học lớp mười hai, cùng trường với em luôn, lớp của hắn ngay trên lớp em, gặp nhau cũng quá ư là dễ dàng. tên này ở đây nổi tiếng lắm, mà không hiểu sao lại có thể nổi tiếng với cái gương mặt suốt ngày trầm ngâm đó, cho dù mặt đẹp thật đó nhưng mà nó làm gì có cảm xúc mà sao các chị thích dữ vậy ?

Ngoài nhờ cái gương mặt đẹp trai đó ra mà nổi tiếng thì cái tên này rất giỏi một thứ, giỏi đánh nhau. mỗi lần em gặp hắn, gương mặt đẹp trai của hắn có thể nói là không bao giờ thiếu mấy cái vết thương từ lớn tới nhỏ, lâu lâu lại cho thêm một vết xước mới. đẹp trai mà không biết giữ gìn nhan sắc gì hết. cứ phải để cho em càu nhàu vì hắn mãi mới vừa lòng, không sớm thì muộn em đây sẽ trở thành ông cụ non vì hắn mất.

Hôm nay cũng giống như mọi này, sắp bảy giờ tới nơi rồi. bụng nhỏ đã cung cấp năng lượng cho buổi sáng xong, em xách cặp nhỏ, ra cửa đợi hắn tới đón. đúng như em dự đoán, hắn đứng sẵn trước nhà đợi em, không thèm nhắn em một câu. nếu mà nhắn là em đã ra mời hắn vào nhà ăn sáng cùng ba mẹ rồi đó.

Đăng Dương mặc dù có người yêu nhỏ dễ thương nhưng mà hắn lại có tính giang hồ, để bằng bạn bằng bè trong giới giang hồ của hắn, để khi đi đánh nhau cho mấy tên côn đồ kia sợ hắn, hắn đã sắm riêng cho mình một con xe phân khối lớn. Bây giờ bên cạnh hắn chính là hamster nhỏ, một chiếc xe mà có thể coi là to quá cỡ đối với em. Đi tới bên cạnh hắn, hắn đã chuẩn bị cả rồi, chỉ cần đợi em người yêu ngồi là phóng xe đi luôn, dựng xe lên đứng cả một lúc rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì, hắn nhìn ra sau.

"Sao vậy ?" hắn nhìn em nhỏ đứng chôn chân tại chỗ, khó hiểu hỏi em. hắn chuẩn bị hết rồi mà, chỉ cần em ngồi lên là xong thôi, sao vẫn còn đứng đó.

"Anh không nhớ em nói gì hết hả ? hay là anh dạo này đánh nhau nhiều quá rồi mất trí nhớ đúng hông ? xe anh như này chỉ hợp với anh thôi, em sao mà leo lên được"

"..." Ừ nhỉ, anh ninh quên mất, chắc là đúng như những gì em nói rồi, bị đánh tới mất trí nhớ.

Hắn xuống xe, đi tới nhấc bổng hamster nhỏ cho em ngồi yên vị trên xe. em cũng không muốn nói gì thêm nữa, anh này hiểu những lời em nói là tốt lắm rồi, tưởng đâu rồ ga chạy đi luôn cơ, hắn lấy mũ sau xe đội lên cho em rồi bắt đầu hành trình chuyến đi từ nhà em tới trường.

Lúc tới trường vẫn chưa vào lớp, nhưng mà em không muốn đứng gần cái tên mới sáng sớm đã bị mất trí nhớ này nữa đâu, em leo xuống xe chạy đi luôn, hôm nay thử tập lạnh lùng giống hắn, không thèm chào hắn nữa.

Em ngồi vào bàn nhỏ của mình, nhân lúc giáo viên chưa tới em lục cặp nhỏ lấy ra một hộp sữa mà sáng nay mẹ đã chuẩn bị cho em, uống một chút đợi vào lớp cũng được. coi như là nạp năng lượng trước khi vào tiết học đi.

"Kiều ơi, tao có một mơ ước rằng sớm có một anh người yêu giống như anh Dương của mày" là bạn học kiêm lớp trưởng gương của mẫu của lớp em - Thành An. mặc dù gọi là lớp trưởng gương mẫu cho oai vậy thôi, chứ mỗi lần gặp bạn học Thanh Pháp thì nói rất nhiều, nói chuyện trên trời dưới đất, đặc biệt hơn là hay kể về đàn anh mà mình thích.

"Sao tự nhiên lại có sở thích như vậy, Dương không có giống như những gì mày nghĩ đâu"

"Ơ, sao lại không ?"

"Đó giờ mày lầm rồi đó, đừng có tìm mẫu người yêu giống như tên Dương. Ở gần hắn mà tao cảm thấy nhiệt độ cơ thể tao xuống không ngừng luôn. Người gì mà không nói không cười gì cả, nhìn cái mặt lạnh tanh, đứng nhìn cái gương mặt đó mà tao tưởng đâu xung quanh đóng băng hết rồi đó chớ. nói chung người giống như vậy, mày đừng có thích"

"Đẹp trai là như vậy hả ?" Thành An khó hiểu nhìn xà nữ nhà ta, lúc trước ngày nào cũng khen người yêu mình như thế này như thế nọ, vậy mà bây giờ ngồi đây than thở.

"Đẹp trai thì có ích gì đâu"

"Vậy hả ?"

"Vào lớp rồi kìa, mày ngồi ngay ngắn vào đi. hỏi nữa tao đánh cho đó" em không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa đâu, càng nhắc về tên kia em càng không muốn nghe.

"Tự nhiên đòi đánh người ta"lớp trưởng gương mẫu oan ức, khóc không ra nước mắt, sau đó lại ngồi ngay thẳng lại chờ giáo viên vào bắt đầu tiết học.

[DuongKieu] Em bé của Trần Đăng DươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ