Tập 4

37 7 0
                                    

Nhạc rock khuấy động kích thích không khí của màn đêm, trong không khí tràn ngập nồng nặc mùi rượu, phóng túng lại tùy ý.

Thành Nghị hiện tạo đang đứng ở góc quầy bar lau tay.

Vừa rồi khi giao rượu xong, gã bụng bia khốn nạn kia nhân cơ hội sờ soạng cậu một phen, móng heo thậm chí còn nghĩ đến tiến tới, may mắn cậu bước chân nhanh.

"Thành Nghị, lầu hai yêu cầu đưa rượu, cậu đi đi."

"Vâng."

Thành Nghị gật gật đầu, nhưng sau khi bartender đưa rượu cùng ly đế dài, lại dặn dò nói: "Loại rượu này rất đắt, một chai nhỏ hơn một trăm nghìn NDT. Cẩn thận một chút."

Nghe vậy, cậu lập tức nắm chặt bình rượu.

Chết tiệt, nó đắt quá.

Thành Nghị xoay người nói thầm vài câu, thận trọng bước lên lầu.

So với đại sảnh tầng một chen chúc ồn ào náo động, tầng hai yên tĩnh tốt rất nhiều.

Thành Nghị nghĩ rằng chỉ phú nhị đại mới đặt mua loại rượu đắt tiền như vậy. Không ngờ lại là người quen.

Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng và sắc bén của Tăng Thuấn Hy, lông mày của cậu nhíu lại, trong tiềm thức muốn quay đầu rời đi.

Nhưng rượu phải giao cho khách, có tiền mà không kiếm là một tên ngu ngốc.

Thành Nghị điều chỉnh suy nghĩ, mỉm cười, bước nhanh qua nhẹ nhàng đem bình rượu đặt lên bàn, rót một ly cho cả hai.

"Hai vị tiên sinh, rượu của ngài. Nếu không có gì khác, tôi xin phép......"

"Chờ đã." Tần Miện ngắt lời cậu.

Tần Miện uống một hớp trong ly rượu, ánh mắt rơi vào trên mặt Thành Nghị, trong mắt tràn đầy hứng thú, "Tôi phát hiện cậu rất giống một người tôi quen."

Thành Nghị nghĩ đây là một cái cớ để bắt chuyện, thật tệ.

"Ồ." Cậu gật gật đầu, lịch sự mỉm cười, "Bạn của tiên sinh chắc hẳn lớn lên rất tuấn tú."

"......" Tần Miện che miệng ho nhẹ một tiếng, nghẹn cười nói: "Không bằng cậu."

Cậu nhóc khá là buồn cười, Tần Miện muốn tiếp tục cùng cậu nói chuyện, nhưng lại cảm thấy một ánh mắt như một con dao sắc bén rơi vào trên cổ mình.

Hắn nếu còn dám nói nhiều hơn một chữ, cái đầu trên cổ sợ là giữ không nổi.

"Các người nói tiếp, tôi ra ngoài nghe điện thoại." Tần Miện giơ tay sờ sờ cổ, đứng dậy nhanh chóng đi ra ngoài.

Ngay khi cây cổ thụ nở hoa, lòng ghen tị vẫn còn mạnh mẽ.

Trong nháy mắt, chỉ còn lại có hai người.

Thành Nghị ngồi xổm bên cạnh bàn, ở lại cũng không xong, đi cũng không được.

Tăng Thuấn Hy đang nhìn cậu, đôi mắt như cũ thâm thúy lạnh lẽo, "Tại sao em lại làm việc ở đây?"

"Chỉ là... làm thay cho một bạn cùng lớp." Thành Nghị không nghĩ ngày mai còn có thể gặp người đàn ông này, liền tùy tiện bịa chuyện lấy cớ.

Chú ơi! Em yêu anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ