Chương 8

237 30 0
                                    

Đi được nửa đường, Thùy Trang nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, liền quay đầu lại. Nhưng lại không thấy ai cả, chỉ có hàng liễu xanh mướt đang đung đưa mình trong gió cùng với ánh chiều tà nhuộm đỏ ối trên nền sỏi đá.

Thùy Trang nhún vai, lại tiếp tục bước đi,
thuận tay lấy trong túi xách điện thoại của mình.

"Alo."

Đầu dây bên kia trả lời, là tiếng của Tú Quỳnh: [Cậu đi đâu vậy?]

"Mình về ký túc xá trước, mình phải đọc
sách rồi."

[Sao cậu không đợi bọn mình?]

Thùy Trang chuyển điện thoại sang tai bên kia, vừa đi vừa nói: "Các cậu cũng chỉ quan tâm đến Diệp nữ thần, mình đi là để dành không gian cho các cậu la hét."

Tú Quỳnh xấu hổ hét lên: [Cậu dám trêu mình?]

"Hảo, hảo, mình phải về sớm để đọc sách,
ngày mai là phải trả sách rồi."

[Ân, sau này có đi về thì báo một tiếng đó.]

Tú Quỳnh nhìn sang Ngọc Huyền đang lúi húi dắt xe ra, nói: [Mình và A Huyền đi mua đồ, cậu nhớ về đến ký túc xá là phải đóng cửa lại ngay đó!]

"Biết rồi mà, các cậu đi sớm về sớm."

[OK! Tuân lệnh Nguyễn tiểu thư!]

Thùy Trang phì cười, tắt điện thoại cho vào túi xách rồi tiếp tục thả bộ trở về ký túc xá.

Thoáng nhìn xuống chiếc giỏ trên tay, chiếc ô màu lam vẫn nằm yên nguyên trong giỏ xách. Thùy Trang thở dài một tiếng, nàng không biết chủ nhân của chiếc ô này là ai, làm sao trả cho người ta bây giờ?

Do mải mê suy nghĩ Thùy Trang không phát hiện có người đang đi theo phía sau mình, đôi mắt màu lam vẫn dõi theo bóng lưng của nàng.

Diệp Anh chưa bao giờ như vậy, chính
xác là cô chưa bao giờ đi theo sau một
omega mà lại chẳng dám nói một lời nào.
Cô gái trước mặt nàng chỉ lưu lại cho cô một bóng lưng, nhưng lại khiến cô cảm
thấy nghẹt thở, cảm giác này chưa bao giờ cô cảm nhận được. Lần đầu gặp nhau
ở thư viện, cảm giác được rằng cô gái này
không phải là một omega tầm thường, rồi
khi nàng ấy lướt qua, cô mới cảm nhận
được rằng không phải omega nào cũng sẽ
yêu thích nàng. Trang, cô chỉ biết nàng
ấy tên là Trang, lần đầu tiên trong đời cô
đi tìm hiểu một người, cũng là lần đầu tiên cảm thấy khó khăn trong việc biết được người đó là ai. Trang xuất hiện rất đơn giản, nhanh chóng rồi lại lướt nhanh qua cô, biến mất, giống như chưa từng tồn tại, rồi lại xuất hiện, nhưng cũng nhanh chóng không còn nhìn thấy nữa. Muốn chạm đến, lại không thể đến, có vẻ như nàng không thích cô, lần đầu gặp nhau, nàng ấy không nhìn đến cô, chỉ xoay người lướt qua. Cảm giác thất bại lần đầu tiên trong đời được cảm nhận, Diệp Anh thật sự không dám thừa nhận rằng mình không thể có được ánh nhìn của một omega.

Nhìn bóng lưng của Thùy Trang thật lâu,
thoáng thấy đã gần đến ký túc xá của omega, cô vội nhấc chân dài đuổi theo. Tay vừa vươn ra lại nghe tiếng tiếng giày
cao gót ở phía sau, Diệp Anh vội vã lách
người núp sau một cây phong to lớn, động tác của nàng nhanh đến mức người khác còn nghĩ là gió vừa thổi qua.

[DLA×TP] [COVER] CÓ MỘT CÁNH BỒ CÔNG ANH - NHẤT BÁN CÔNG TỬ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ