22.

793 95 59
                                    

Hirata và Shunichi về thì trời cũng đã tối, còn có vẻ như là trời sắp mưa. Hắn có phần hơi gấp gáp mà mở cửa bế em ra, tay lại không cẩn thận mà bị xước một mảng , dù cũng không lớn lắm nhưng Shunichi vẫn là đã nhìn thấy. 

“Thả tôi xuống đi…tay anh…bị thương rồi…”

Shunichi tay bám vào ống tay áo hắn kéo kéo dời tầm mắt của Hirata xuống người mình, quả nhiên trong đêm đôi mắt đen láy đó nhìn em , không biết có phải do ảo giác không mà em thấy mắt hắn như sáng lên. Hệt như một con báo . 

“Em”

“Hả”

Hirata đứng lại nhìn em chằm chằm, không hề thấy nặng khi bế, cũng không hề quan tâm cánh tay bị thương mà thì thầm gì đó khó hiểu. 

Shunichi hơi ngơ mặt ra, hỏi lại hắn, hắn vẫn chỉ lặp lại một chữ duy nhất. Đến khi Shunichi hiểu thì mặt em đã đỏ lên rồi, bản thân em nghĩ hắn thật trẻ con khi cứ đôi co cách xưng hô, em biết em và hắn bằng tuổi. Giờ lại giở chứng muốn làm anh.

Shunichi không phục liền hơi vùng vằng đẩy hắn ra, tay chân đồng nhất quẩy đạp liên tục, tóc bóng mượt đen tuyền của hắn cũng không thoát khỏi số phận bị dựt ngược ra sau. 

Hirata thở dài, em đây là sao nữa, tới tuổi ngỗ nghịch à, sáng nắng chiều mưa, tính tình thất thường còn hơn hắn. Rõ là em tự nguyện kêu hắn ở bệnh viện là anh đòi hắn chở về đây giờ ra khỏi nơi đó rồi lại lật mặt. Hirata thấy hắn chỉ là con cờ để em ra khỏi bệnh viện vậy. 

Hirata nghĩ vậy thì tất nhiên mắt liền giật giật vài phát, gương mặt thanh  tú nhăn lại khó chịu. Giọng nói không nặng không nhẹ phát ra nửa dỗ dành,nửa đe dọa. 

“Nói đi nếu không sau này anh nghĩ em sẽ không cần chân nữa đâu”

Shunichi nghe thì liền ngước mặt lên nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn trầm lại không nói gì lại biết hắn giận. Nhưng câu hắn nói có phải là hơi đáng sợ rồi không. Bản thân em tuy hiểu là ý hắn nói sẽ không thả em xuống nữa, nhưng tại sao đôi chân kia của em lại run rẩy như vậy . Y như là nó đã từng nghe và trải qua câu hắn nói vậy. 

Shunichi còn đang ngập ngừng, mặt lại nghệch ra vì sợ, bản thân lại nghĩ hắn vẫn mãi không thay đổi tính cách bức ép người đó thì… 

Một nụ hôn rơi xuống môi em, bản thân hơi thất thần chỉ đến khi cản nhận sự ươn ướt của chiếc lưỡi kia đang liếm lấy môi em một cái, Shunichi mới hoàn hồn. Em ngại đỏ cả vành tay mà làm ra dáng vẻ ghét bỏ chùi mạnh vào cánh môi vừa bị hôn. 

Nhưng Hirata là ai chứ? Hắn không cố chấp thì ai cố chấp. 

Hirata cứ một lần lại một lần hôn xuống môi em, tay theo thói quen mà đè lấy gáy non mềm của em nhấn sâu về phía mình, ánh mắt hướng xuống nhìn ngũ quan đẹp đẽ của em. Shunichi thở không ra hơi, lại như con mèo xù lông mà không tình nguyện đầu hàng vô điều kiện. 

“Anh…em muốn xuống… muốn tự đi”

Hirata hài lòng gật gật đầu, sắc mặt cũng không còn khó coi nữa mà trở về nét dịu dàng ban đầu. Nhưng ánh mắt thì vẫn lưu luyến môi em, chợt hắn dời tầm nhìn xuống khoảng nhô lên dười cằm em. Hirata khó hơi ngẩn người , tay không tự chủ mà nâng lên xoa xoa yết hầu của Shunichi. Em hơi rùng mình mà có chút tránh, chỉ là Hirata đột nhiên đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước mang đầy tâm tình và ý tứ nào đó vào nơi mềm yếu kia. 

Fanfic Ngược lại- All Night Long 2 1995 Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ