- Em chắc mình không sao chứ Thiên Ân?
Sau khi đưa cô em gái bé bỏng về nhà, Bạch Thiên Thư vẫn không ngừng hỏi han, mặc dù câu này cô đã trả lời từ 15 phút trước. Nếu không phải Tiêu Hạo gọi điện báo cho Bạch Thiên Thư biết Bạch Thiên Ân bị "kẻ xấu" bắt đi, Bạch Thiên Thư chắc hẳn sẽ phát điên nếu nghe được cuộc điện thoại từ ông Vương.
- Em đã nói không sao rồi mà. - Bạch Thiên Ân nói người giúp việc làm một vài món cho mình ăn rồi ngả lưng lên ghế sofa.
- Em gái à, chị thật lo cho em, một mình em vào hang cọp rất là nguy hiểm, sao không để Tiêu Hạo theo với? - Bạch Thiên Thư nũng nịu ngồi bên cô.
- Chị à, làm sao mà được. - Cô yêu kiều giải thích - Hơn nữa, không phải em vẫn còn lành lặn sao?
- Em nói bọn họ định đánh thuốc em hả? - Bạch Thiên Thư vẫn không ngờ em gái mình may mắn thoát khỏi lão hồ ly kia.
- Chắc là vậy rồi. - Bạch Thiên Ân vẫn cứ úp úp mở mở làm chị cô muốn bứt rứt khó chịu đến chết nhưng vẫn không cậy miệng cô được nửa lời.
Bạch Thiên Ân vào bếp lấp đầy cái bụng đói của mình. Cô không muốn thấy chị mình ngay ngày hôm sau đến Thiên Yết chất vấn người đàn ông kia. Nghiêm trọng hơn còn có thể sẽ thuê sát thủ ban đêm đốt nhà ông ấy nữa.
- À còn nữa, chị còn chưa hỏi em tội mua xe. Làm sao em lại mua chiếc xe như ở bãi phế liệu thế hả? - Bạch Thiên Thư chống nạnh giật lấy đôi đũa cô đang cầm trên tay.
- Chị à, em chỉ không muốn làm quá lên thôi mà. - Cô bất đắc dĩ nói ngang nói ngược, chẳng lẽ nói vì cô không muốn anh lại nghi ngờ cuộc sống của mình nên mới mua chiếc xe cũ nát đó sao?
- Em khó khăn lắm mới lấy được bằng lái xe ở đây, còn sợ người ta biết em là nhị tiểu thư của Bạch Bối sao? - Bạch Thiên Ân hoàn toàn bỏ ngoài tai lời của chị, lấy đôi đũa bên cạnh mà ăn tiếp.
Ngô Nha Lâm vì lúc nãy cô đi quá vội mà chưa kịp nói gì, mỗi trưa anh đều cùng cô ăn, chỉ bữa tối thì thỉnh thoảng, hôm nay cô lại cùng người đàn ông khác ra ngoài, đến quá trưa vẫn chưa thấy về. May mà trước nhà cô có mái hiên che nắng, anh cứ ngu ngốc ngồi đây chờ, chờ mãi cũng chẳng thấy đâu.
Đến khi nhân viên đều đã đến quán, Ngô Nha Lâm phải trở về với cái bụng rỗng. Từ khi ăn thức ăn do Bạch Thiên Ân làm, tựa hồ hương vị khác đều không thể thay thế. Chúng đều mang dư vị của Bạch Thiên Ân và sự dịu dàng duy nhất của cô. Ngô Nha Lâm biết mình nghèo hèn, không có tư cách đòi ăn thứ này thứ kia, nhưng anh thật chỉ nhớ tới món canh chua thịt bò của Bạch Thiên Ân.
Đây là lần thứ n anh thở dài trong ngày. Không chỉ bụng đói, mà tâm cũng đói. Nói không khoa trương chứ anh lo lắng cô với người đàn ông kia ở cùng một chỗ, sẽ thật sự không an toàn. Nhược Hàn với đám nhân viên liếc nhìn ông chủ, liền phát hiện trong quán không có người trong mộng, cũng đoán ra được phần nào lý do ảo não của anh. Nhưng chẳng phải sáng nay cô còn ở quán sao? Không lẽ ông chủ đang vì người phụ nữ khác mà bận lòng?
- Thật không ngờ ông chủ tàn chân chứ cái tính đào hoa là không tàn. - Nhược Hàn lắc đầu bĩu môi.
- Ông chủ đào hoa lúc nào? - Một nhân viên khác gân cổ lên cãi - Ông chủ lúc trước chỉ đẹp trai hơn người ta một chút, tính tình tốt hơn người ta một chút, đàn hát hay hơn người ta một chút, pha cà phê ngon hơn người ta một chút, chơi bóng rổ hay hơn người ta một chút, học giỏi hơn người ta một chút, có nhiều cô gái theo đuổi hơn một chút thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Full] Cà phê sữa vị đắng
RomantikTên truyện: Cà phê sữa vị đắng Tác giả: Phúc Phễu Thể loại: Hiện đại, nam chính tàn tật, yêu thầm, cảm động, HE Số chương: 27 chương Giới thiệu: Cô, năm mười sáu tuổi, bị anh từ chối tình cảm. Một cô gái sống bươn chải, nhưng cô gái nhỏ có tâm hồn t...