Chương 7: Hàng xóm

343 13 0
                                    

- Nha Lâm, anh... - Bạch Thiên Ân nhất thời quẩn trí, không biết nên cư xử thế nào.

- Em nói dối anh? - Ngô Nha Lâm dù không muốn tin nhưng sự thật trước mắt rõ ràng đến mức chân thực, không thể nào do anh nằm mơ được.

- Em, em không cố ý, anh nghe em giải thích đã... - Anh vốn nghĩ cô chỉ chơi đùa cùng mình, thật không ngờ lại phát hiện cô luôn lừa dối anh, bàn tay tức giận nắm thành quyền. Ngô Nha Lâm không thèm nghe cô giải thích đã vội lăn xe đi - Nha Lâm...

Bạch Thiên Ân sợ hãi chạy theo anh rối rít gọi tên, nhưng Ngô Nha Lâm không hề đáp trả, anh vẫn hừ lạnh đi về nhà. Đến khi cánh cửa bị tay cô giữ lại, anh vẫn không ngăn được nỗi tức giận trong lòng, liền đóng cửa.

Bạch Thiên Ân đã kịp rút tay lại, nhưng đầu ngón tay bị kẹp còn đau nhói rớm máu. Nỗi đau liền bị gạt qua nhanh chóng, cô đập cửa gọi tên anh. Một tiếng, rồi lại một tiếng gọi nữa, không ai mở cửa.

Bạch Thiên Ân vô lực thừ người dựa vào cửa mà. Đáy mắt hiện lên vẻ thống khổ, tại sao cứ mỗi lần cô muốn nói chuyện gì vui với anh, đều có xảy ra chuyện vậy. Bạch Thiên Ân lau vội nước mắt rồi quay đi, chi bằng ngày mai đợi anh nguôi giận.

Ngô Nha Lâm tỉnh dậy, cuối cùng lại nhận ra mình đang mơ hồ pha cà phê. Anh liên tục thở dài, tâm trạng ảo não, lại vô thức nhìn vào chiếc ghế trống. Cô đã không đến, có phải nhận ra lừa anh xong rồi không? Ngô Nha Lâm nhếch môi tự giễu, tối qua rõ ràng đang trách cô, vậy mà bây giờ lại mang tâm trạng mong chờ.

Thoáng chốc, ngày thứ hai đã đến, lại không thấy cô đâu, Ngô Nha Lâm lại trở nên hỗn loạn. Sau khi đàn xong bản Kiss the rain, anh lại ngước nhìn khán giả, nhưng tuyệt nhiên không nhìn thấy nụ cười đáng yêu quen thuộc ở đâu. Ngô Nha Lâm không phủ nhận, là anh đang nhớ cô. Chỉ cần một buổi tối không đi dạo cùng cô, liền cảm thấy bức bối khó chịu, cho dù nằm ngay ngắn trên giường cũng khó lòng mà chợp mắt.

- Ông chủ, sao nhìn sắc mặt anh tệ quá vậy? Có phải không thấy Thiên Ân đâu không? - Nhược Hàn liền nắm bắt trọng điểm. Thời gian gần đây tâm trạng ông chủ liên tục thay đổi, chỉ có một nguyên nhân, là do Bạch Thiên Ân gây ra.

- Làm gì có. - Anh xoay mặt hờn dỗi, tiếp tục công việc của mình.

- Nói dối, trên mặt anh viết hai chữ "nhớ người" rồi kia, mà sao anh không gọi điện hỏi thử?

- Gọi điện? - Mà nhắc anh mới nhớ, quen nhau gần hai tháng nay, anh cũng chưa xin được số điện thoại của cô. Hai người qua qua lại lại, gặp nhau thường xuyên, không cần thiết phải xin số nhau.

- Đúng đó, là gọi điện, đó là phương thức liên lạc đơn giản nhất. Đừng nói anh không có chứ? - Nhược Hàn bĩu môi, nghe khách kêu, hắn cũng lon ton chạy đi, để lại một mình anh ngây ngốc suy nghĩ.

Bất quá anh không kiềm được ham muốn nhìn thấy cô. Ngô Nha Lâm tim đập chân run, đứng trước nhà cô. Bây giờ anh đã có thể đường đường chính chính bước vào nhà của cô rồi, mà cơ thể lại cứ mềm nhũn. Ngô Nha Lâm hạ quyết tâm nhấn chuông cửa, nhà cô không có cầu thang nên anh cũng không phải bận tâm nhiều, hơn nữa lại là nhà một tầng, rất hợp ý anh.

[Full] Cà phê sữa vị đắngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ