Chương 24: Mâu thuẫn gia đình

274 7 0
                                    

Nói về chuyện này, Bạch Thiên Thư gần như nổi điên muốn giết chết bọn người kia cùng một lúc. Bạch Thiên Ân cũng đau đầu mà nghĩ ngợi suốt mấy ngày trời. Bay qua bay lại xử lí công việc chất cao như núi, căn bản là không có thời gian để thông báo với anh một tiếng. Lúc trước cứ tưởng đi rồi sẽ nhanh về, cũng không cần nói với anh, không ngờ sự việc phát sinh càng ngày càng nặng, cô không thể ngừng làm việc được.

Ngô Nha Lâm lững thững lăn xe về nhà, anh đi ngang qua nhà cô, cũng chỉ buồn bã mà liếc nhìn vào bên trong một chút. Tại sao? Cô nghĩ anh là ai? Nghĩ anh chỉ biết đứng nhìn để cô chăm sóc thôi sao? Anh cũng có cảm xúc chứ, anh cũng biết mình thật vô dụng, không bằng cứ dùng hết sự yêu thương bù đắp cho cô. Bạch Bối có chuyện, cô cũng không có tâm sự cùng anh, Ngô Nha Lâm biết lấy gì báo đáp cho cô đây.

Nói yêu, trên đời này có hàng ngàn đàn ông sẵn sàng yêu cô hơn anh. Chỉ là, Ngô Nha Lâm may mắn, được Bạch Thiên Ân chọn lựa mà thôi. Ngô Nha Lâm thở dài, để cho gió lạnh quạt vào mặt. Bây giờ anh chỉ rất nhớ Bạch Thiên Ân. Anh muốn chạm vào tóc cô, muốn bóp vai cho cô, muốn pha cà phê cho cô, muốn chạm vào đôi môi mê hoặc mềm mại đó.

Anh nhớ Bạch Thiên Ân muốn điên. Nhưng anh sẽ ngoan ngoãn đợi cô trở về, không có nửa lời than vãn. Anh sẽ ăn uống thật giỏi, sẽ chăm sóc Home thật tốt, sẽ hằng ngày lau chùi ghế ngồi của cô, để nó không bị bám bụi, để khi Bạch Thiên Ân bất ngờ trở về, cô có thể thoải mái mà ngồi.

Bạch Thiên Ân chau mày nhìn màn hình điện thoại trước mặt. Không biết là lần thứ bao nhiêu cô gọi vào một dãy số, nhưng đầu kia không có bắt máy. Không lẽ Ngô Nha Lâm giận rồi? Lần này đi, Bạch Thiên Ân thật không nghĩ mình lại đi lâu đến như vậy, cô cảm thấy vô cùng có lỗi. Nhưng mà hôm nay vừa về nước, liền được Chung Phước Tinh mời đi dự tiệc, hắn nói đây là lần đầu hắn đứng trước mọi người với tư cách giám đốc, nên cô nhất định phải đến. Thôi thì đành để hôm sau hẳn tới chuộc lỗi với anh vậy.

Bạch Thiên Ân thở dài, nâng chiếc váy dài dạ tiệc bước ra bên ngoài. Bên ngoài rất nhiều người, có rất nhiều ánh đèn lung linh trong căn phòng, nhưng Bạch Thiên Ân vẫn thấy cứ lạc lõng. Ý niệm đó nhanh chóng bị cô đẩy ra khỏi đầu, Bạch Thiên Ân lắc lắc cố nặn ra nụ cười. Nhưng đâu ai biết rằng, cô chỉ muốn làm một người yêu bình thường, hiện tại, ở bên cạnh anh cùng thưởng thức cà phê mà thôi.

- Ô, Bạch tiểu thư hôm nay thực đẹp nha! - Cái tên có khuyên tai, tay phải cầm ly rượu, tay trái buông eo cô gái của hắn ra, nhếch môi hướng người về phía cô, mà Bạch Thiên Ân thì cực kỳ cảm thấy buồn nôn với loại người này. Tuy vậy, cô vẫn giữ nụ cười lịch thiệp trên môi.

- Anh quá khen rồi! - Rõ ràng nhận thấy thái độ thân thiện của cô, Bách Thức không thẹn mà cười tươi rói.

- Cô không biết chứ. Từ lúc đi với cô về, người con gái khác, tôi không còn hứng thú nhiều nữa. Bạch tiểu thư cô không biết cô có ảnh hưởng như thế nào đâu.

- Tôi cũng không nghĩ xa đến như vậy. Thật xin lỗi. - Bạch Thiên Ân cũng chưa muốn bổ sung cho bộ sưu tập bạn gái của hắn. Cô chủ động dời ánh mắt chán ghét ra xa.

[Full] Cà phê sữa vị đắngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ