Chương 12: Công bố thân phận

335 11 0
                                    

Ngô Nha Lâm thở dài nhìn ra ngoài trời mây mù, có vẻ trời đã thực sự trở lạnh, nhưng trong lòng anh còn lạnh hơn nữa. Lúc nãy, lời anh nói có quá nặng nề hay không? Có làm cô tổn thương hay không?

Thoáng chốc đã đến tối, Ngô Nha Lâm vẫn còn giữ cái chau mày trên mặt. Trong tiệm khách đã thưa hơn nhiều.

- Ông chủ, anh làm gì mặt như than thế?

- Có chuyện gì? - Nhược Hàn đưa quà ra trước mặt anh. Hộp quà có thắt nơ đàng hoàng rất đẹp, mới đó đã có biết bao người nhào tới tặng quà cho anh rồi.

- Em xin lỗi ông chủ, là em không nên kể chuyện với anh, khiến anh cãi nhau với Bạch tiểu thư kia. Chúc mừng sinh nhật anh, ông chủ. - Nhược Hàn mỉm cười. Ngô Nha Lâm xém chút nữa cũng quên mất hôm nay là sinh nhật của chính mình, có lẽ anh sống quá thờ ơ với bản thân rồi.

- Ừm, cảm ơn mọi người. - Anh đưa tay nhận đến rất nhiều quà và lời chúc. Tuy không giống với ngày xưa, nhưng cũng rất vui. Dù vậy, anh vẫn muốn nhận quà từ một người, mà có lẽ cô ấy chắc cũng không nhớ ngày này đâu nhỉ? Ngô Nha Lâm tự cười mỉa mai.

Trong một bữa tiệc ngoài trời, là bữa tiệc ngoài sân của một gia đình tài phiệt giàu có. Cậu con trai của họ mới đi du học về, rất mong muốn được giới thiệu người sắp thừa kế công ty của ông Chung Tấn, còn con trai ông ta, có vẻ chút nữa mới đến.

Mọi người đang lao xao bàn tán về chuyện đời, chuyện thị trường, và cả chuyện gia đình, ai cũng cố gắng tạo cho mình một vẻ mặt thật hào nhoáng, thật sang trọng. Một bữa tiệc xã giao của tầng lớp thượng lưu. Nhưng bây giờ, sự chú ý đã đổ sang Bạch Thiên Thư và cô gái đứng ở bên cạnh.

Nếu không phải thỏa thuận với Bạch Thiên Thư, muốn chị đừng quấy rối xe của mình nữa, đời nào cô chịu đến đây. Nhưng Bạch Thiên Thư vốn cảm thấy rất uất ức cho em gái mình, đường đường cũng không phải là người tầm thường, lại không hề có danh phận, không ai biết cô, không ai để ý. Bạch Thiên Thư là muốn cho dù Bạch Thiên Ân có lái chiếc xe cổ quái ra ngoài đường, người ta cũng phải nhận ra cô.

Bạch Thiên Thư ngẩng mặt kiêu ngạo khoác tay Diệp Khắc Hoàng. Hầu như ai cũng đều quen với vẻ mặt của Bạch Thiên Thư, nhưng cũng chỉ bị hấp dẫn bởi cô gái ở đằng sau. Cô từ tốn, chậm rãi mà thoát tục. Cô mặc chiếc váy cúp ngực màu hồng phấn, đính hạt xẻ tà, dài đến mắt cá, lộ ra đôi chân dài trắng nõn, nhưng không hề muốn phô trương cho người ta đánh giá. Trên vai khoác một chiếc áo vest màu trắng vô cùng lịch sự nhưng không hề thô.

Bạch Thiên Thư nhanh chóng giải trừ hoài nghi của mọi người, liền đem bảo bối của mình giới thiệu. Những lời có cánh không ngừng bay đến bên cạnh cô. Nhưng Bạch Thiên Ân cũng chỉ cười mỉm, cùng lắm là cười híp mắt nhận lấy lời khen, nửa câu cũng không mở miệng. Cô căn bản không muốn giao thiệp nhiều.

Mấy lão sắc sói nhìn cô với đôi mắt thèm thuồng. Đã nghe danh Bạch Thiên Ân như hàng cực phẩm được chị mình che giấu rất tốt, cũng không khỏi cảm thán. Cô như những vị tiểu thư khác, nhưng sự hiền dịu của cô, chẳng ai có được.

Nếu ai có được cô gái này, tiền tài gia thế không những gia tăng, mà còn có được một người ngoan hiền làm vợ, con dâu, chỉ biết răm rắp nghe lời theo, có phải một mũi tên bắn trúng mười cái đích không. Bạch Thiên Ân từ đầu đến cuối cũng không có nói gì, làm người ta còn tưởng cô bị câm.

[Full] Cà phê sữa vị đắngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ