- Nếu chỉ là bạn, anh có thể sau này tránh xa Thiên Ân một chút, người làm chị này không muốn em gái mình giao tương lai cho một kẻ đi còn không được đâu. - Bạch Thiên Thư biết lời này nói ra, có thể làm tổn thương anh. Nhưng vì hạnh phúc của em gái, Bạch Thiên Thư không thể làm gì khác.
- Tôi... - Ngô Nha Lâm lưỡng lự.
Đúng thật! Nghe Bạch Thiên Thư làm cho sáng tỏ, quả thực anh đã quá ngu muội rồi. Ngô Nha Lâm nghĩ cái gì mà lại có loại quan hệ thân thiết với người hoàn hảo như cô chứ? Anh hoàn toàn không xứng. Anh quá chìm đắm vào hạnh phúc của mình, mà bỏ qua hạnh phúc của cô. Chính anh sẽ mang lại tỉnh táo cho cô, làm cho Bạch Thiên Ân trở lại cuộc sống giàu sang đáng có của mình.
- Thiên Ân từ nhỏ đã chịu nhiều khổ sở. Lúc đó tôi là chị, chỉ lo tìm cách vực dậy công ty sắp phá sản, ba mẹ đều mất, một tay nó ở nhà, vừa đi học, vừa phải làm việc nhà rất vất vả. Anh nghĩ đi, nó chỉ mới có 16, 17 tuổi mà thôi, rất tội nghiệp. Bây giờ khó khăn lắm tôi mới cho nó một cuộc sống tốt hơn. Vậy mà nó lại ngu muội bám đầu vào cái chỗ cổ quái này, anh không phải thấy rất không công bằng với nó hay sao? - Bạch Thiên Thư cố gắng thuyết phục cho anh biết, cho anh thấy Bạch Thiên Ân quý giá đến nhường nào, là bảo vật Bạch Thiên Thư muốn dùng cả đời để bảo vệ.
- Tôi biết rồi, cô yên tâm đi. - Mặc dù tự nhủ với lòng mình là như vậy, là Bạch Thiên Thư nói vô cùng đúng. Nhưng mà, tim anh nghẹn lại thật khó chịu. Nước mắt lại bị nén vào trong. Làm thế nào đây? Làm thế nào mà anh lại có cảm giác sắp nát ra thành từng mảnh.
Sau khi Bạch Thiên Thư rời đi, Ngô Nha Lâm bất lực vịn chặt tay cầm, người run lên từng hồi thống khổ. Nếu như không nghe kể về quá khứ khó khăn của cô, anh vĩnh viễn sẽ không biết được cô là cô gái đáng thương đến thế nào. Để có được ngày hôm nay, ba mẹ cô đã phải trả bằng mạng. Còn anh, một kẻ tàn phế, cũng nên biết đường lui. Khi nỗi đau chưa kéo dài quá nhiều, nên cắt đứt đi.
Ngô Nha Lâm không kiềm được mà rên rỉ thành tiếng. Ai nói anh dễ chịu, ai nói anh vô tình không có cảm giác. Anh là rất đau, rất khổ tâm mới đưa ra quyết định này. Thời gian vui vẻ đã chấm dứt, không còn hạnh phúc màu hồng mà anh từng tưởng tượng vô số lần được ở cùng cô.
Ngô Nha Lâm chỉ hận trước kia không thể cùng cô kéo dài mối quan hệ, có thể nếu hai người gặp nhau, anh sẽ không vì bảo vệ Cao Mỹ mà như thế này, anh cũng sẽ không vì Bạch Thiên Ân mà day dứt không buông.
Ngoài yêu cầu của Bạch Thiên Thư ra, cô còn gửi cho anh thiệp mời, bảo anh hãy đến dự bữa tiệc sinh nhật của Bạch Thiên Ân, hào phóng gửi vài bộ đồxem như ăn mặc lịch sự. Dù biết mình quá ích kỷ, nên đưa anh một số tiền, nhưng Bạch Thiên Thư cũng nhìn ra bộ dạng tự trọng của Ngô Nha Lâm, nhất định sẽ không lấy.
Bạch Thiên Thư cảm thấy hơi tội nghiệp. Tuy rằng chân tật nhưng ngoại hình thật sự hơn người, dám chắc lúc còn khỏe, anh được nhiều người theo đuổi. Như vậy thì đã sao? Vẻ đẹp cũng sẽ tàn, mà Bạch Thiên Thư cũng không có nghĩ nhiều như vậy.
Bạch Thiên Ân không hiểu chị cô nói có chuyện gì ở nhà hàng, theo cô thấy cũng không có gì nghiêm trọng. Lúc trở về thì Bạch Thiên Ân cảm thấy thái độ của Ngô Nha Lâm rất lạ. Anh thờ ơ, hờ hững, đôi lúc lại không cẩn thận làm đổ cà phê. Nhưng điều lạ hơn, anh không nhận điện thoại của cô. Bạch Thiên Ân không hiểu, anh không nói lý do, làm cô rất hoang mang, không biết mình đã làm gì sai.
![](https://img.wattpad.com/cover/45999040-288-k285961.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Full] Cà phê sữa vị đắng
RomansaTên truyện: Cà phê sữa vị đắng Tác giả: Phúc Phễu Thể loại: Hiện đại, nam chính tàn tật, yêu thầm, cảm động, HE Số chương: 27 chương Giới thiệu: Cô, năm mười sáu tuổi, bị anh từ chối tình cảm. Một cô gái sống bươn chải, nhưng cô gái nhỏ có tâm hồn t...