Típ típ típ...
Tiếng của máy do nhịp tim luôn là thứ khiến cho con người sợ hãi, khi nó kêu lên một tiếng bíp kéo dài, nghĩa là lúc ấy bạn sẽ trải qua một cảm giác đáng sợ đó chính là mất người thân...
Sau một ngày khi vào bệnh viện thì Chip và Myung Yeong đều biết rằng người thân mà mình yêu quí nhất đã nằm bệnh viện dù cho đã cố giấu, ngay cả mẹ của Yeong Hwang cũng không biết con mình nằm bênh viện. Không phải bà là một người mẹ độc ác mà do anh hai không muốn khiến mẹ đau lòng. Nhưng dù có giấu bao nhiêu thì cũng chẳng qua được mắt mẹ. Hằng ngày bà và 2 người kia chỉ biết nấu cơm đem lên và khóc, hi vọng cho con mình và bạn mình tỉnh lại...
Lại một ngày nữa, những tia nắng đua nhau lọt qua cái màn màu tím nhạt, chiếu vào một người con gái đang nằm trên giường bệnh, dây nhợn đầy đặc...
_Yeong Hwang à, đây là ngày thứ 5 em nằm ngủ như thế rồi đây. - một dáng người nhỏ nhắn rất quen thuộc. KyungSoo vào mỗi buổi sáng luôn đến thăm cô, kể cho cô những thứ đã diễn ra trong ngày. Từ ngày cô nằm viện anh nhận ra rằng mình thiếu mất đi một phần nào đó. Lịch phim cũng được dời đi, khi nào cô tỉnh lại thì mới tính tiếp.
_Yeong Hwang em có biết không, hôm nay thằng Sehun với MY làm đám cưới đấy. Ngay cả JongDae hyung nữa, em mau tỉnh lại đi, không phải em từng nói muốn thấy được bộ mặt rạng rỡ của hai con người kia sao? Em lại muốn thất hứa với bọn họ nữa à? Họ nhớ em lắm đấy, em mau tỉnh lại đi, anh cũng rất nhớ em...
Tiếng điện thoại vang lên, anh bật lên rồi ra ngoài nghe điện thoại. Không ngỡ trong phòng xảy ra một số chuyện. Ngón tay của Yeong Hwang cử động, mắt cô từ từ mở ra, còn nhíu một chút vì chưa quen với ánh sáng trong phòng. Đau cô nhức không chịu nỗi, cổ họng khô rát không thể cất tiếng gọi được. Đưa tay mình lên định lấy ly nước không may khiến cho ly nước rớt xuống, kêu lên một tiếng.
Choảng.
KyungSoo vừa nghe điện thoại vừa chạy vô thấy cảm tượng ngay trước mắt mình, ráng dụi mắt lại và nhìn cho thật kĩ. Không thề lầm, Yeong Hwang tỉnh rồi. Anh hét lớn vào điện thoại, khiến cho những người đầu dây bên kia cũng giật mình, luống cuống chở nhau chạy thật nhanh lên bệnh viện.
_Yeong Hwang, em tỉnh rồi. May quá. - KyungSoo không kiềm được cảm xúc mà chạy đến bên giường, ôm chặt thân hình nhỏ bé mà anh luôn mong nhớ.
_Em ngồi yên tại đây, để anh kêu bác sĩ, ngồi yên đấy nhé. - KyungSoo vừa bước ra khỏi cửa, thì dàn mỹ nam bước vào, cùng với đó là hai mỹ nữ. (Au: quào chạy nhanh dữ, chưa tới 10p mà đã tới nơi. Sư phụ :0)
_Yeong Hwang tỉnh rồi à? - LuHan hỏi KyungSoo với cái giọng gấp gáp, lâu rồi anh không được nghe giọng của Yeong Hwang nên anh rất nhớ và muốn nghe nó ngay lúc này.
_Vâng, mọi người vào đi, để em gọi bác sĩ. - KyungSoo định qua đầu lại thì có một bàn tay nắm chặt tay anh và kéo lại.
_Đợi anh đi cùng em. - ChanYeol lên tiếng, 5 ngày qua anh đã ngồi suy nghĩ rất kĩ và cảm thấy có một chút lỗi vì đã nặng tay với KyungSoo.
_Vâng.
.
.
.
.
.
.Tại căn phòng chặt hẹp ấy, có 13 người đang đứng vào một người đang ngồi, à không có 11 người đứng và 3 người ngồi chứ.