Chap 30: Tại sao lại đợi cậu cả đêm

4.5K 275 5
                                    

  Vương Kiến Quốc tránh thoát được, "Ai nói đây là tiền bất nghĩa! Mày tưởng cha mày là đồ ngu chắc, đi làm lại cái chuyện vớ vẩn kia à! Tiền này là sáng nay Vương Tuấn Khải cho cha mày đấy!"

Vương Nguyên ngạc nhiên hỏi, "Anh ấy cho cha? Sao anh ấy lại cho tiền cha?"

"Cha thấy thằng nhóc đó hình như đã thích con rồi. Hôm nay trời vừa sáng, đã thấy cậu ta lái xe tới trước cửa nhà. Con cũng biết đó, dạo gần đây đầu cha đau suốt, cho nên mới mở miệng hỏi cậu ta một ít...."

Vương Nguyên vừa hoảng vừa giận, chỉ còn chưa rơi nước mắt nữa thôi, "Cha, chúng ta không phải ăn xin, sao cha có thể tìm anh ấy hỏi tiền như vậy được chứ? Cha cần tiền sao không chịu nói với con?"

Ở trước mặt anh, cậu đã thảm đến nỗi ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không còn....

Không, phải nói là, kể từ khi cậu dùng cách thức đó xuất hiện trong cuộc sống của anh thì tôn nghiêm cậu đã sớm biến mất hầu như không còn rồi....

Chẳng trách anh lại chán ghét mình ra mặt như vậy....

"Tìm mày hỏi, tìm mày hỏi! Mày có thể giống được như cậu ta, vung tay liền cho mười ngàn tệ sao? Cha thấy thằng nhóc đó thích con thích đến mê mẩn luôn rồi. Tiểu Nguyên à, con phải cố gắng một chút, tranh thủ để...."

"Cha!" Vương Nguyên cảm thấy nhục nhã lắm rồi, chỉ đành cắt ngang những lời kế tiếp của vƯơng Kiến Quốc.

Vành mắt cậu ửng đỏ nhìn cha mình, "Cha, đưa tiền cho con, con sẽ mang đi trả cho người ta!"

Vương Kiến Quốc nắm chặt tiền trong tay, "Không được! Tiền này người ta đã cho cha rồi thì là của cha! Mày muốn trả thì tự lấy tiền mình mà trả đi."

Vương Nguyên quá biết cha mình là hạng người gì, số tiền này chắc chắn ông sẽ không chịu trả lại.

Cậu không thèm nói nữa, tức giận xoay người đi sắp xếp lại hành lý của mình.

Vương Kiến Quốc vừa thấy túi hành lý của cậu, liền nhíu mày hỏi, "nguyên, chuyện này là sao? Chuyển hết đồ đạc về đây làm gì?"

Vương Nguyên ngồi xổm trên đất tiếp tục sắp xếp đồ đạc, chua xót mất một lúc tâm trạng mới thực sự bình tĩnh lại.

Bình tĩnh đến khác thường, cho nên cậu chỉ mở miệng: "Cha, con sẽ đem số tiền kia trả lại cho người ta. Từ nay về sau, con và Vương Tuấn Khải sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào nữa."

Giọng nói nghe không ra cảm xúc gì ở bên trong, chỉ có đôi môi hơi tái nhợt đã tiết lộ tâm trạng của cậugiờ phút này.

Vương Kiến Quốc chết đứng một giây, một giây kế tiếp, kích động tóm lấy Vương Nguyên từ trên mặt đất đứng lên, "Mày vừa nói gì?"

"Giao dịch của con và anh ta, đã kết thúc rồi...." Dường như cậu phải dùng hết sức lực toàn thân mới có thể khó khăn thốt ra mấy chữ này.

"Kết thúc? Chẳng lẽ mày bị nó đuổi ra khỏi cửa rồi à?"

Đuổi ra khỏi cửa?

Bốn chữ này quá vô cùng chính xác. Cậu thật đúng là bị đuổi ra khỏi cửa....

"Mày....Mày đúng là cái thứ nuôi tốn cơm tốn gạo mà!" Vương Kiến Quốc giơ tay định tát cho Vương Nguyên một cái, nhưng khi thấy ánh mắt của cậu thì ông lại rủ tay xuống, cảm thấy lồng ngực tức nghẹn mà không có chỗ để phát tác.

Ông đá văng đống hành lý của Vương Nguyên, trong căn nhà cũ kỹ bỗng phát ra tiếng vang thật lớn, kinh động ai nghe cũng cũng hoảng hồn.

"Bà con hàng xóm đều biết bạn trai mày là đại gia có tiền. Ba mày còn tính theo mày vào biệt thự kia hưởng phúc lúc tuổi già. Còn mày thì giỏi rồi, biệt thự không ở được còn bị tống cổ đi!" Vương Kiến Quốc nổi trận lôi đình, gân xanh giăng đầy mặt.

Vương Nguyên chỉ cảm thấy cõi lòng thê lương lạnh lẽo.

Sớm đoán được có ngày cha sẽ giận như thế này.

Cậu cũng cảm thấy tâm mình như đã lạnh, ngay cả một câu cũng không muốn thanh minh.

Cậu im lặng nhặt lên quần áo lẫn sách vở bị Cảnh Kiến Quốc đá văng đầy đất, xong xuôi hết mới mở miệng: "Cha, cha nên kiếm việc làm đi."

Vương Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng, quơ lấy xấp tiền rồi hùng hùng hổ hổ đi ra cửa.

Căn nhà thoáng chốc chỉ còn lại mỗi mình Vương Nguyên.

Sững sờ nhìn bóng lưng cha biến mất, rốt cuộc không chịu được nữa cậu từ từ ngồi khụy xuống nền nhà, cuộn chặt người lại vùi mặt giữa hai đầu gối, nấc nấc vài cái rồi bật khóc tức tưởi.

Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Rốt cuộc bản thân cậu đã làm sai điều gì?

Dọn dẹp mọi thứ xong đâu vào đó, lúc Vương Nguyên ôm tập đi học, vừa ra tới đầu ngõ thì gặp thím Cảnh hàng xóm ở sát bên nhà.

"Thím Cảnh, chào buổi sáng." Vương Nguyên gượng gạo chào hỏi.

Thím Vương gật đầu cười ha ha mới nói: "Tiểu Nguyên nè, cái người hôm qua lái xe hơi tới đây có phải là cậu bạn trai đã tặng cháu sợi dây chuyền kim cương gì đó không?"

"Dạ?" Vương Nguyên sửng sốt hỏi theo bản năng: "Thím Cảnh, thím nói người đó lái xe hơi sao?"

"Bảng số xe thì tôi không nhận ra. Chỉ nhớ biển số là A2888!" (bảng vs biển số có khác nhau á?=) )

"A2888?" Vương Nguyên trong lòng giật mình. Số xe này cậu còn lạ gì nữa.

Mặc dù chỉ ngồi qua xe Vương Tuấn Khải có vài lần, nhưng tối đêm nào cậu cũng đều lặng lẽ ngồi trên cửa sổ âm thầm đợi chờ xe anh lái vào ga ra.

Từng con số rõ ràng đến mức như dùng dao khắc sâu vào lòng cậu vậy....Nhưng sao anh lại tới nhà cậu?

"Thím Cảnh, thím chắc không nhìn lầm chứ ạ?"

"Ề, sao có thể nhìn lầm được chứ! Tôi còn đi qua đi lại nhìn cậu ta mấy lần mà. Sáng nay không phải cha cháu còn hỏi cậu ta hỏi tiền đó sao? Hôm qua cậu ta lái xe tới rồi đỗ xe ở trước nhà cháu cả đêm! Tôi ngủ nửa đêm có dậy mấy lần, mà lần nào cũng thấy cậu ta vẫn còn ở đó à."

"Cả đêm?" Vương Nguyên không thể tin trố mắt, nhịp tim cũng tăng tốc bất thường.

"Ừ. Sáng sớm bị cha cháu gọi dậy mới đi đó! Nhất định là đợi cháu rồi còn gì."

Những lời thím Cảnh nói không ngừng vang vọng mãi trong đầu Vương Nguyên.

Cậu ôm túi sách đứng đó thật lâu như người mất hồn.

Vương Tuấn Khải....

Tối hôm qua....Anh ấy đã ở đây đợi mình cả đêm sao? Có thật sự là đợi mình không? Vậy....Có thể có một chút nào....Là bởi vì anh đã lo lắng cho mình hay không....

Nhưng, nếu quả thật đúng là vậy, thì tại sao sáng nay anh lại nói ra những lời nhục nhã mình như thế....

Rốt cuộc anh đang nghĩ gì?

Vương Nguyên sờ sờ điện thoại trong túi. Đột nhiên rất muốn gọi điện cho anh để hỏi xem về chuyện ngày hôm qua....

Nhưng mà....Còn chưa kịp kết nối, cô đã vội vàng cúp máy.

Vương Nguyên! Còn gọi làm gì nữa chứ? Chẳng lẽ đã quên mới sáng nay mày đã bị đuổi đi như thế nào, đã quên bị anh làm nhục ra sao rồi à?

Chẳng lẽ gọi đến để nghe thêm một trận thóa mạ nữa sao?

Không! Cậu không muốn!

Vương Nguyên cắn môi ép mình phải cất điện thoại vào, tay cậu không kiềm được run run.

Nếu đã không còn quan hệ gì với nhau, vậy hãy để cho tất cả mọi thứ cứ theo gió cuốn mà đi thôi....

Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không còn quan trọng nữa.

***

Vừa vào đến lớp học, thấy Đình Tín mệt mỏi nằm nhoài ra bàn.

Thấy Vương Nguyên bước vào, cậu lười biếng hé hé mắt hỏi: "Hôm qua hẹn hò với đàn anh sao rồi, vẫn thuận lợi chứ?"

Đình Tín không nhắc tới thì thôi, nhắc tới liền làm cho Vương Nguyên nhớ lại chuyện tối qua thiếu chút nữa đã bị Vương Tuấn Khải bạo hành ở ngay rạp chiếu phim.

Chóp mũi cay cay, mím môi lắc lắc đầu, "Xem được nửa chừng thì bỏ về."

"Hả? Xảy ra chuyện gì? Phim dở lắm sao?" Đình Tín lập tức ngồi thẳng dậy. Thiệt là lãng phí công lao khổ nhọc của mình mà!

"Không có." Vương Nguyên lấy tập sách ra, mới nhỏ giọng nói: "Xem được đến giữa chừng thì....anh ấy...bất ngờ xuất hiện."

"Vương Tuấn Khải?" Đình Tín chép miệng nói, "Tối hôm qua tự nhiên anh ta bất ngờ đến quán bar tìm cậu, do mình cũng tức quá nên mới nói cậu đi hẹn hò với bạn rồi, không ngờ anh ta lại chạy đi tìm cậu."

Vương Nguyên sững sờ, "Cậu nói, anh ấy đến quán bar tìm mình sao?"

"Ừm! Nhưng thấy cậu không có ở đó, nên cũng đi ngay luôn."

Từng ngón tay thon nhỏ để trên chồng sách của Vương Nguyên hơi siết chặt lại.

Suốt đêm qua anh luôn đi tìm mình? Nhưng tìm mình có việc gì?

"Nè, Nguyên nhi, sao đờ người ra vậy?" Đình Tín quơ quơ tay ra trước mặt cậu, thấy Vương Nguyên sực tỉnh hoàn hồn cậu mới nói: "Mình nói thật nhé, mình thấy rất nghi nghờ, có phải Vương Tuấn Khải đã thích cậu rồi chăng? Hôm qua vừa nghe nói cậu hẹn hò với bạn đi xem phim, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi liền, rất khó coi."

Anh ấy thích mình? Có thể sao?

Trong mắt anh, sợ rằng ngoài Bạch Thiên Thiên ra, vĩnh viễn sẽ chẳng ai thay thế được!

Vương Nguyên khổ sở cười một tiếng, "Không thể nào. Tín Tín, mình và anh ấy....Kết thúc rồi...."

"Hả?" Đình Tín kinh ngạc không thôi.

Vương Nguyên lặp lại lần nữa "Đã kết thúc rồi."

"Trời ạ, may mắn quá!" Đình Tín vui mừng khôn xiết, bất chấp hình tượng trợn trắng mắt, "Cuối cùng cũng không cần lo lắng cho tương lai sau này của cậu có dính dáng gì với anh ta nữa rồi. Mình thấy đàn anh Ngũ cũng được đấy chứ, hay là cậu thử tìm hiểu anh ấy xem....À phải rồi, hôm kia mình mới quen được một anh bên hội nghiên cứu khoa học trông cũng lịch lãm phong độ lắm, còn có...."

"Tín Tín, tới giờ học rồi!"

Cậu rất, rất bất đắc dĩ mà nhắc nhở.

Trong một thời gian ngắn, muốn cậu phải đón nhận thêm một người khác nữa là hoàn toàn không có khả năng. Vương Nguyên rất hiểu rõ bản thân mình.  

[Edit_Longfic] {Khải Nguyên-Thiên Hoành} Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi ĐiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ