Cửa phòng vang lên từng tiếng gõ dồn dập.
Dịch Dương Thiên Tỉ vừa mở cửa ra, Vương Tuấn Khải liền túm cổ áo anh ta, "Vương Nguyên đâu?" Nghiến răng hỏi ra ba chữ mà anh thấy tưởng chừng như được thốt ra từ giữa khe đá vậy. Trong mắt như đang nhem nhóm từng ngọn lửa đỏ, như chỉ muốn thiêu cháy Dịch Dương Thiên Tỉ ngay lập tức.
"Em ấy ở trên giường." Chí Hoành nhắc nhở.
Tầm mắt Vương Tuấn Khải lập tức chuyển sang chiếc giường trong phòng. Quả nhiên Vương Nguyên đang co rút người nằm trên giường, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp, cứ như một đứa trẻ vậy. Vì cậu được bao bọc bởi lớp chăn nên Vương Tuấn khải không nhìn thấy rõ vẻ mặt cậu lúc này. Nhưng bàn tay thò ra bên ngoài túm chặt chiếc chăn giống như cậu đang phải cố chịu sự đau đớn giày vò nào đó. Vương Tuấn Khải cảm thấy lồng ngực mình như thót lại, chỉ hận không thể giết chết Dịch Dương Thiên Tỉ ngay tức khắc. Anh vung tay định đấm lên khuôn mặt lưu manh đểu cáng kia.
Dịch Dương Thiên Tỉ không hề có ý định né tránh, chỉ lạnh lùng nhắc nhở, "Tốt nhất anh nên qua xem tình hình của cậu ấy trước, nếu anh còn làm những chuyện thừa thãi nữa, tôi không đảm bảo cậu ấy sẽ ra sao đâu!"
Nghe anh ta nói thế, quả đấm của Vương Tuấn Khải chợt khựng lại rơi giữa không trung.
"Tôi sẽ tính sổ với anh sau!" Anh chỉ vào Dịch Dương Thiên Tỉ lạnh lùng cảnh cáo. Bởi vì tức giận mà gân xanh nổi đầy trên trán. Gạt Dịch Dương Thiên Tỉ sang một bên, Vương Tuấn Khải vội chạy tới bên giường. Vừa liếc nhìn đã thấy Vương Nguyên có gì đó khác thường.
"Khốn kiếp!" Dịch Dương Thiên Tỉ này thật khốn nạn, dám chuốc thuốc Vương Nguyên!
"Em ấy sao rồi?" Chí Hoành lo lắng hỏi. Từ lúc vào cửa tới giờ, cậu chưa từng liếc nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ lấy một cái. Thế nhưng tầm mắt của Dịch Dương Thiên Tỉ thì cứ nhìn cậu chằm chằm không rời.
Đã bao lâu rồi không gặp cậu ấy? Anh cũng không nhớ... Chỉ biết rằng, trong khoảng thời gian ấy, anh chưa lúc nào quên cậu cả.
"Cậu ấy bị chuốc thuốc kích thích!" Vương Tuấn Khải quay đầu lại nói với Chí Hoành, sau đó lật chăn ra xem, cũng may Vương Nguyên hoàn toàn không bị sức mẻ gì, trên người cũng không có dấu vết bị người khác chạm vào. Hơn nữa, dựa theo tình huống này, rõ ràng là vẫn đang còn bị trúng thuốc. Xem ra, Dịch Dương Thiên Tỉ không có gạt họ. Anh cởi áo khoác trên người xuống choàng cho Vương Nguyên rồi bế cậu lên.
"Chuốc...Chuốc thuốc?" Chí Hoành sửng sốt hỏi lại, ngay sau đó chợt hiểu ra, liền giơ tay lên định cho Dịch Dương Thiên Tỉ một bạt tai.
Nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ đã nhanh tay hơn bắt lấy tay cậu. Anh ta dùng sức rất mạng, như muốn bóp nát tay cậu ra vậy.
"Dịch Dương Thiên Tỉ, anh là đồ cầm thú! Vô liêm sỉ! Dám chuốc cả thuốc này với Vương Nguyên!" Chí Hoành vô cùng tức giận trừng mắt nhìn anh. Người cậu run lên bần bật. Cậu không thể ngờ được rằng Dịch Dương Thiên Tỉ lại có thể làm ra chuyện khốn nạn như vậy...
Phải rồi...Sao mình lại không ngờ chứ? Rõ rang lúc trước anh ta cũng từng làm vậy với mình kia mà, có thủ đoạn nào anh ta chưa dùng qua đâu.
Nhưng mà.... Cưỡng đoạt một mình cậu đã đủ rồi, sao anh ta có thể nhẫn tâm làm chuyện này với Vương Nguyên nữa chứ?
"Đồ vô sỉ! Anh khiến tôi cảm thấy thật ghê tởm!" Viền mắt Chí Hoành lấp lánh ngấn nước. Cảm xúc đau đớn trong lòng không đơn giản chỉ có tức giận, còn có gì đó ngay cả cậu cũng không rõ.
"Mắng đủ chưa?" Vẻ mặt Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn không hề có chút dao động, chỉ lạnh lùng nhìn lại cậu.
Chí Hoành đột nhiên bật khóc tức tưởi, cậu cảm thấy người đàn ông trước mắt này như một tên ác ma vậy. Cậu vung tay ra sức đấm lên người anh ta: "Tại sao.... Tại sao phải đối xử với chúng tôi như vậy.... Anh là tên khốn kiếp!"
Nhìn hai mắt cậu thấm đẫm nước mắt, dáng vẻ đau đớn khổ sở lúc này của cậu, toàn bộ như cú sét đánh thẳng vào nơi mềm yếu chôn sâu nơi đáy lòng Dịch Dương Thiên Tỉ. Tim anh như thắt lại, rồi đột nhiên vươn tay kéo Chí Hoành ôm vào lòng mình.
Bị anh ôm bất ngờ ôm, Chí Hoành giống như bị bỏng, điên cuồng giãy dụa. Nhưng cậu càng giãy dụa thì anh càng ôm chặt hơn, khẽ quát, "Lưu Chí Hoành, tôi đã nói tôi không đụng đến cô ta! Nếu tôi thật sự muốn làm gì cậu ta, sao tôi còn điện thoại bảo em tới đây chứ?"
"Cho dù anh chưa đụng đến thằng bé, nhưng anh dám nói mình không hề có ý đồ đó không? Tôi muốn báo cảnh sát! Tôi muốn kiện anh ra tòa!" Chí Hoành khổ sở thét lên.
"Tôi không có chuốc thuốc cậu ta!" Xưa nay Dịch Dương Thiên Tỉ làm việc chưa từng phải giải thích với ai, nhưng hôm nay anh lại nhẫn nhịn giải thích với Lưu Chí Hoành. Ngay cả bản thân anh cũng thoảng thốt vì điều này, anh hằm hè dọa nạt cậu, "Nếu như em còn kích động như vậy nữa, thì em đừng mong biết được chân tướng sự thật!"
Chí Hoành sửng người, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng không chút ánh sáng của anh. Anh ta... không gạt mình.
"Vậy ai làm? Ai đã chuốc thuốc Vương Nguyên?" Cậu thì thào tự hỏi.
Vương Tuấn Khải bế Vương Nguyên đi tới. Dường như cũng muốn biết đáp án.
Dịch Dương Thiên Tỉ không trả lời ngay mà lại nói: "Vương tổng, tôi khuyên anh nên lập tức đưa cậu ta đi. Đi tìm bác sĩ hay tìm đại một phòng nào trong khách sạn này cũng được. Tác dụng của loại thuốc trong người cậu ấy rất mạnh, sợ rằng cậu ta không chịu được bao lâu nữa đâu. Còn về chuyện ai chuốc thuốc...." Dịch Dương Thiên Tỉ lười biếng đút tay vào túi quần, nhìn Chí Hoành nói, "Tôi chỉ nói cho mình cậu ấy biết!"
Vương Tuấn Khải nhíu mày. Anh thừa biết mục đích của Dịch Dương Thiên Tỉ, cho nên đương nhiên không dám để một mình Chí Hoành ở lại đây với anh ta, "Chí Hoành, đừng tin anh ta!"
"Anh đưa Nguyên nhi đi trước đi." Chí Hoành liếc mắt nhìn Vương Nguyên, có lẽ thằng bé đã khổ sở đến không chịu đựng được nữa rồi.
Vương Tuấn Khải không dám chậm trễ nữa, cũng bất chấp mọi thứ, bế Vương Nguyện đi ra ngoài.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit_Longfic] {Khải Nguyên-Thiên Hoành} Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi Đi
FanfictionTác giả: Đoan Mộc Ngâm Ngâm Edit/Ver: Su Thể loại: Ngôn tình - Ver Đam Mỹ (Fanfic thần tượng) Nguồn: Tổng hợp Tình trạng bản gốc: Hoàn thành - 196 chương Tình trạng edit: Hoàn Thành. Note: Truyện đã có sự cho phép của tác giả Không mang Fic đi đâu k...