Rạp chiếu phim rộng lớn nhất thời bị khỏa lấp bởi hơi thở mờ ám. Nhiệt độ cũng dần nhanh chóng tăng cao...
Ánh đèn mờ ảo càng làm nổi bật đáy mắt sâu hút nhuốm màu dục vọng của người đàn ông, đôi gò má chàng trai thì thẹn thùng ửng hồng...
Giữa màn đêm diễm lệ như vậy, giữa bầu không khí lãng mạn như thế, hai người quấn chặt nhau như không còn biết chung quanh....
Mồ hôi tuôn đầm đìa như tắm thấm ướt cơ thể cả hai. Hơi thở dồn dập gấp gáp hòa quyện cùng nhau. Cả hai dán sát không chừa một khe hở, lưu luyến triền miên trên chiếc ghế dài rộng.
Trên mặt đất...vương vãi đầy quần áo cả anh và cậu...
Bàn tay người đàn ông như ngọn đuốc dao động trên từng tấc da thịt mịn màng nõn nà.
Đôi chân thon thả của Vương Nguyên quấn lên vòng eo rắn chắn, mặc cho anh mạnh mẽ dùng sức chen chúc vào bên trong cơ thể cậu.
Người đàn ông bắt đầu buông thả dục vọng của mình, đánh chiếm địa phương thần bí hết lần này sang lần khác.
Nương theo mỗi động tác của anh là tiếng rên rỉ đê mê của người con trai...
Màn đên trôi qua giữa bầu không khí vô cùng lãng mạn tuyệt diệu...
***
Sáng ngày hôm sau.
Lúc Vương Tuấn Khải mơ màng tỉnh lại, cảm thấy giữa khuỷu tay trống trải kỳ lạ. Tuy chưa tỉnh hẳn, nhưng tay vẫn vô thức sờ soạng sang bên cạnh.
Bên đó...Không có sự tồn tại của cậu mà chỉ còn hơi thở thoang thoảng mà Vương Nguyên để lại. Trong lòng bỗng cảm thấy hụt hẫng trống vắng, cơn buồn ngủ cũng lập tức tan biến.
Vội vàng bò xuống giường, sốt ruột bước nhanh ra mở cửa phòng. Nghe thấy dưới lầu có tiếng động, nỗi trống trải mất mát mới tức thì bị quét sạch không còn dấu vết...
Trong phòng bếp văng vẳng tiếng xả nước. Tuy chưa xuống lầu, nhưng vẫn có thể mường tượng ra được dáng vẻ bận rộn của cậu khi ở phòng bếp. Không vội vã đi xuống mà chỉ lười biếng tựa vào thành lan can bằng gỗ để thưởng thức lắng nghe tiếng động ở dưới lầu.
Trong lòng bỗng cảm thấy, cái được gọi là hạnh phúc chỉ đơn giản là thế này đây...
Trước đây anh luôn theo đuổi mải miết tím kiềm nhưng cuối cùng không có được, có lẽ, chính là vì...người con trai có thể mang đến hạnh phúc thật sự cho anh, mãi đến hôm nay mới xuất hiện...
... ... ...
Thả hồn đi hoang cho tới khi điện thoại reo, Vương Tuấn Khải mới giật mình đi trở về phòng của mình. Sau khi nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình anh mới nhận nghe.
Đầu bên kia vọng đến tiếng của bà Vương, "Con dậy chưa?"
"Dạ. Vừa dậy ạ." Giọng nói của anh tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết. Với tay lấy từ trong tủ ra một món đồ, vừa nói chuyện với mẹ vừa vừa đi xuống lầu.
"Hôm nọ mẹ có xem tin tức, nghe nói người ký hợp đồng làm người đại diện cho công ty là Tiểu Nguyên? Chuyện đó có thật không?" Trong giọng nói của bà Vương dường như có chút vui mừng khi biết được chuyện này.
Vương Tuấn Khải biết xưa nay mẹ rất yêu mến Vương Nguyên. Vì thế nên khi thấy công ty hợp tác với cậu, bà không khỏi có phần vui vẻ.
"Thật. Sao vậy mẹ? Đây là lần đầu tiên mẹ điện thoại cho con hỏi thăm về chuyện của công ty."
"Đương nhiên nguyên nhân chính là vì thằng bé Tiểu Nguyên kia rồi. Tụi con đã gặp nhau chưa? Nó có chịu tha thứ cho con không?"
"Gặp rồi. Về phần tha thứ ấy thì..." Vương Tuấn Khải đi xuống lầu, đứng ngoài phòng khách nhìn tới bóng dáng đang trong bếp.
Lúc này cậu cũng nghe được tiếng động, từ trong bếp nhìn về phía anh, nở nụ cười vô cùng ngọt ngào rạng rỡ.
Anh cũng khẽ cười theo, "Dạ. Có lẽ đã chịu tha thứ cho con rồi."
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Vậy con hỏi thử nó xem hiện tại nó có bạn trai chưa? Nếu chưa có thì con vẫn còn cơ hội. Còn nếu đã có rồi, dù đáng tiếc nhưng cũng đành chịu vậy..."
Bạn trai? Vương Tuấn Khải nhếch môi, "Mẹ, cậu ấy đã có bạn trai rồi."
Nghe được con trai mình nói thế, bà Vương thở dài rồi cằn nhằn: "Mẹ nói rồi mà con không chịu nghe, một chàng trai tốt như thế mà con chẳng biết quý trọng. Bây giờ thằng bé có bạn trai rồi biết phải làm sao đây? Đừng tưởng rằng mẹ không biết bụng dạ con nghĩ gì. Mấy tháng qua, tình cảm của con dành cho nó ra sao, đều viết hết cả lên mặt con rồi."
Vương Tuấn Khải không giải thích ngay, vừa ngoắc tay bảo Vương Nguyên sang đây vừa nghe mẹ già lãi nhãi cằn nhằn.
Vương Nguyên tắt lò nướng, thấy Vương Tuấn Khải ngoắc mình, cậu nghi ngờ đi qua.
Vương Tuấn Khải lập tức ôm cậu vào lòng, nghe mẹ bên kia vẫn đang không ngừng lằn nhằn, anh cười nói, "Mẹ, cậu ấy đã có bạn trai rồi. Có điều, con không hề cảm thấy tiếc nuối gì cả."
"Con..." Bà Vương đang tính quở mắng con trai một phen, ngay sau đó, vì lời nói kế tiếp của con trai mà những lời muốn nói ra đều ngậm lại ở bên môi.
"Bởi vì..." Vương Tuấn Khải ngập ngừng một chút, cắn nhẹ viền tai mềm mại của Vương Nguyên một cái, "Bạn trai của cậu ấy chính là con trai của mẹ đấy!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit_Longfic] {Khải Nguyên-Thiên Hoành} Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi Đi
FanfictionTác giả: Đoan Mộc Ngâm Ngâm Edit/Ver: Su Thể loại: Ngôn tình - Ver Đam Mỹ (Fanfic thần tượng) Nguồn: Tổng hợp Tình trạng bản gốc: Hoàn thành - 196 chương Tình trạng edit: Hoàn Thành. Note: Truyện đã có sự cho phép của tác giả Không mang Fic đi đâu k...
![[Edit_Longfic] {Khải Nguyên-Thiên Hoành} Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi Đi](https://img.wattpad.com/cover/59855208-64-k657543.jpg)