Chap 125: Môi em ngọt tựa như kem

3.7K 227 15
                                    

  Bạch Thiên Thiên hừ lạnh, mang kính lên, "Đi thôi, sắp đến giờ họp báo rồi."

Sớm muộn cũng có một ngày.... 'Ngọc Nữ' Vương Nguyên gì đó sẽ thua cho cô bởi chính sở trường ấy!

***

Lúc Vương Nguyên ra khỏi công ty, đã là ba giờ chiều.

Lật xem vé máy bay, mím mím môi, không hiểu sao bỗng có chút lưu luyến không nỡ.

Lần này sẽ đi bao lâu đây?

Bắt xe đến tòa nhà công ty Vương thị, lúc bước vào đại sảnh, nhận ra lễ tân đã đổi người rồi.

"Xin hỏi cậu tìm ai?" Nhân viên lễ tân nhiệt tình đón tiếp cậu.

"Tôi muốn tìm Vương tổng."

Nghe thấy cậu nói như vậy, nhân viên kia không khỏi đưa mắt đánh giá Vương Nguyên. Ăn mặc đẹp như vậy, lại đến tìm tổng giám đốc, hẳn là con nhà có tiền. Nói không chừng là bạn gái Vương tổng cũng nên.

Tò mò thật nha! Mình làm ở công ty lâu vậy rồi mà chưa từng nhìn thấy Vương tổng đưa bất kỳ cô gái nào đến công ty. Nếu quả thật chàng traii này là bạn gái Vương tổng, thì anh ấy quả thật rất có mắt nhìn người.

"Cậu có hẹn trước không?" Vẫn phải làm theo nguyên tắc.

"Không có." Vương Nguyên lắc đầu.

"Vây... Nhưng theo quy định của công ty cho dù là ai, nếu không hẹn trước thì không thể lên gặp tổng giám đốc được."

Dĩ nhiên, ngoại trừ bà Vương.

"À...." Vương Nguyên có hơi thất vọng.

Nhân viên kia sợ cậu đúng là bạn gái tổng giám đốc thật, nên không dám đắc tội, nhưng cũng không thể bỏ qua quy định của công ty được, "Hay là, cậu gọi điện cho tổng giám đốc đi. Có thể anh ấy sẽ đồng ý gặp cậu."

"Không cần." Vương Nguyên cười yếu ớt lắc đầu. Điên thoại di động của cậu vì tối qua rơi xuống nước nên đã bị hỏng rồi. Cho dù không bị hỏng, cậu cũng rất ngại gọi điện cho anh.

Đang trong giờ làm việc, chắc hẳn anh đang rất bận, cô chỉ vì việc nhỏ nhặt này mà làm phiền anh thì thật quá kỳ quặc rồi.

Vương Nguyên suy nghĩ một chút, lấy quần áo của anh trong túi mình ra, đưa cho nhân viên lễ tân, "Có thể phiền cô đưa giúp cái này lại cho Vuognw tổng được không?"

"Dĩ nhiên được ạ." Nhân viên kia liền nhận lấy.

"Cám ơn." Vương Nguyên cười một tiếng, không ở lại nữa, cầm đồ còn lại rời đi.

***

Lúc thư ký đưa quần áo lên đúng lúc Vương Tuấn Khải từ phòng họp bước ra ngoài.

Thư ký còn chưa kịp chuyển giao lại chiếc túi, anh liếc mắt thôi cũng nhận ra được túi đó là của khách sạn.

Vương Nguyên đã tới đây sao?

"Tổng giám đốc, vừa rồi có một chàng trai tới đưa đồ cho anh." Thư ký đưa túi đồ trong tay cho anh.

Vương Tuấn Khải mở ra xem mới phát hiện bên trong không chỉ có quần áo của anh, mà còn có....

"Người đưa tới đâu? Sao lại là cô mang lên?" Anh hỏi thư ký.

Thư ký có chút không hiểu ra sao, "Vừa rồi có người đưa tới dưới lầu."

"Gọi điện thoại xuống quầy lễ tân! Hỏi xem cậu ấy còn ở đó không giữ cậu ấy lại." Vương Tuấn Khải ném túi đồ lên ghế sofa trong phòng, vội vã đi tới thang máy để xuống tầng trệt.

Dáng vẻ vội vã này này của anh thư ký kia lần đầu tiên nhìn thấy, cũng cảm thấy rất tò mò. Không biết chàng trai dưới lầu là ai mà có thể khiến Tổng giám đốc khẩn trương như thế?

Nhưng cô dĩ nhiên không dám hỏi nhiều, chỉ vội vàng gọi điện cho lầu dưới.

***

Gió lạnh lẽo thổi.

Vương Nguyên bị lạnh run lập cập, cậu mặc lễ phục, đi giày cao gót, hai tay không ngừng xoa xoa vào người, vội vã chạy tới trạm xe bus.

Ăn mặc xinh đẹp sang trọng như thế, cậu khiến cho nhiều người đi đường không khỏi ghé mắt nhìn sang.

Bỏ qua chuyện trời lạnh thế này mà cậu chỉ mặc mỗi bộ váy mỏng kia, mặc trên người chiếc váy trị giá đến mấy vạn mà lại chen chúc lên xe bus, quả thật đó mới là chuyện kỳ lạ!

Cho nên mới nói.... bộ váy này chỉ thích hợp với những người như anh. Đợi tắm xong, mình quay lại đó trả lại cho anh cũng được.

Đang lúc nghĩ như vậy, xe bus trờ tới.

Đang định bước lên thì thấy cô nhân viên lễ tân kia đang chạy như điên tới chỗ cậu, tay không ngừng phất phất.

Xảy ra chuyện gì à? Vương Nguyên cảm thấy khó hiểu, đi ngược trở lại.

Nhân viên kia thấy cậu quay lại liền vui mừng, thở không ra hơi nói: "Phiền cậu chờ một chút."

"Hả? Chờ cái gì?" Vương Nguyên hoàn toàn không hiểu.

"Tổng giám đốc của chúng tôi đang đi xuống, nói cậu đợi một chút."

Hai mắt Vương Nguyên hơi sáng lên. Vương Tuấn Khải đang xuống?

"Cậu mặc ít như vậy, mau mau vào trong thôi. Đừng để bị cảm lạnh." Nhân viên kia thấy cậu bị lạnh đến tím bầm môi lại, vội vàng xoay người đưa cậu trở về công ty.

Vương Nguyên gật đầu, bước nhanh theo cô ta.

***

Lúc Vương Tuấn Khải chạy như bay xuống dưới lầu, thì thấy cậu đang theo nhân viên lễ tân bước vào.

Cậu chỉ mặc chiếc váy mỏng, lại mới từ bên ngoài đi vào, cho nên không nhịn được rùng mình, người không ngừng run rẩy.

Chân mày anh lập tức cau lại. Người con trai này nghĩ cái gì thế?

Rõ ràng cầm áo khoác của anh, mà cũng không biết khoác lên người sao?

Tối hôm qua bị cảm còn chưa khỏi, bây giờ còn ăn mặc thế cậu muốn chết sao?

Vương Tuấn Khải bước nhanh đi về phía cậu, vừa đi vừa cởi áo khoác trên người ra.

Vương Nguyên đang hà hơi vào lòng bàn tay, vẫn còn chưa hoàn hồn, chợt cảm thấy có vật nặng phủ trên vai. Như dòng nước ấm chợt tưới lên người.

Hơi thở quen thuộc kia khiến trái tim cậu khẽ rung lên. Ngẩng đầu lên trông thấy bộ mặt đen sì của Vương Tuấn Khải.

"Tổng giám đốc." Nhân viên lễ tân vội vã cúi chào, trong lòng không ngừng cảm thán. Thế này thì chàng trai kia đúng là bạn gái của tổng giám đốc rồi! Còn cởi áo ra khoác lên người cậu ấy nữa.

"Ừ." Vương Tuấn Khải chỉ hơi gật đầu, coi như đáp lại. Anh duỗi tay nắm lấy cổ tay Vương Nguyên kéo cậu đi tới chỗ thang máy. Hành động này của anh đều rơi vào tầm mắt của nhân viên ở đây. Mọi người không hẹn cùng oa oa lên.

"Làm ở công ty nửa năm rồi chưa từng nhìn thấy tổng giám đốc nắm tay một người nào, hơn nữa nghe nói đến cả Bạch Thiên Thiên xinh đẹp như thế mà cũng bị cự tuyệt."

"Nhìn họ thật đẹp đôi!"

"Thì ra tổng giám đốc của chúng ta thích chàng trai này."

.... .... .... ....

Các nhân viên ở phía sau đang nhỏ giọng bàn tán, tuy rất nhỏ nhưng Vương Nguyên vẫn nghe thoang thoáng.

Thì ra anh và Bạch Thiên Thiên thật sự không có gì....

[Edit_Longfic] {Khải Nguyên-Thiên Hoành} Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi ĐiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ