Chap 103: Yêu anh

4.5K 263 24
                                    

  Lông mi Vương Nguyên run rẩy kịch liệt. Cậu cố gắng tìm lại lý trí của mình để trả lời anh: "Tôi.... tôi đến tìm trợ lý Trần ...."

"Tìm cậu ta làm gì?" Hai mắt Vương Tuấn Khải nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt đó nóng rực như lửa tưởng chừng muốn thiêu đốt Vương Nguyên đến tan chảy mới thôi.

Vương Nguyên cảm thấy ứ nghẹn, hàng mi run run. Nhớ lại mấy hôm trước anh đã tức giận thế nào khi biết cậu đi casting, lén liến nhìn anh, yếu ớt nói: "Tôi đến lấy lại hồ sơ...."

"Em muốn lấy hồ sơ để làm gì?" Đáy mắt bỗng chốc như đóng băng.

Vương Nguyên rũ mắt, "Tôi....Muốn nộp vào công ty mới."

"Công ty mới?" Anh biết nhưng vẫn cố hỏi, bàn tay đang vắt trên eo cậu cũng đồng thời tăng sức, "Công ty nào?"

Cậu im lặng một hồi. Tuy không nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng rất rõ ràng cảm nhận được trong đôi mắt đó đang bắn ra tia sáng vô cùng lạnh lẽo. Mím mím môi sau đó lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn anh, "Là công ty giải trí Wesley, hẹn chiều nay đến trình diện."

"Tôi đã nói rồi, giới showbiz không thích hợp với em!"

Phải, giới showbiz không thích hợp cậu. Nhưng cậu có thể làm gì đây? Chẳng lẽ giống như anh nói, phải bán cho anh một lần nữa sao?

Cậu không muốn! Lòng bị trọng bị giẫm đạp dưới chân, một lần đã đủ khiến cho cậu đau đớn đến mức không muốn sống!

"Vậy anh Thi cảm thấy việc gì mới thích hợp với tôi?" Vương Nguyên bình tĩnh nhìn anh.

Vương Tuấn Khải nghĩ mình nhất định bị điên rồi, mới có thể nói ra những lời kế tiếp này, "Nếu như em thiếu tiền, tôi có thể nuôi em."

Đáy mắt Vương Nguyên thoáng qua bi thương. "Tôi sẽ không bán mình nữa, tôi muốn dựa vào sự nỗ lực của mình để chăm sóc tốt cho anh trai. Nếu như lần đầu tiên tôi có lựa chọn khác, tôi sẽ không chọn cách bán mình!"

"Cho nên, theo như lời em nói, thì em rất hối hận khi đã bán em cho tôi?" Vẻ mặt Vương Tuấn Khải như có mây mù kéo tới.

"Phải." Vương Nguyên đáp gần như không hề do dự. Đôi mắt to tròn trong suốt của cô bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, "Nếu như không có lần đó, tôi sẽ không bị anh xem thường mà chà đạp. Có lẽ trong mắt anh, tôi là người không có liêm sỉ, không có đạo đức. Nhưng anh sẽ không bao giờ biết được cái cảm giác khi người anh trai mà mình thương yêu nhất nằm chờ chết trên giường bệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tướt đi sinh mạng, mà anh lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn chứ không thể làm gì được, loại cảm giác đó sẽ tuyệt vọng đến nhường nào...." Trên khuôn mặt thanh tú của cậu tuôn hai hàng lệ.

Những giọt nước mắt đó như thấm vào tận tim Vương Tuấn Khải. Anh nhíu mày nghe được Vương Nguyên nói tiếp.

"Tôi hối hận không phải vì chị mà bán mình, mà tôi hối hận....hối hận đã bán cho anh."

Toàn thân anh chấn động. Vẻ mặt âm u như thể muốn cắn xé nuối chửng cậu mới thỏa dạ. Cậu có ý gì? Chẳng lẽ bán cho người đàn ông khác cậu sẽ vừa ý hơn? (ừ hihi =]] nhưng cuộc đời kbh có 2 chứ nếu như =]]] đến vs nhau là do duyên phận roài =]]] )

Khốn thật! Anh thật muốn bóp chết cái ý nghĩ này của cậu ngay tức khắc.

"Nếu như là người khác, anh sẽ không có lý do để chà đạp tôi.... Càng sẽ không khiến tôi đau lòng và khổ sở đến vậy.... Người khác có xem thường tôi, nhục nhã tôi cỡ nào đi chăng nữa, cũng sẽ không làm cho tôi đau lòng như thế...."

Duy chỉ có anh. Duy chỉ có anh mới đặc biệt ảnh hưởng đến cậu.

Anh đã ngự trị trong tim cậu suốt bao nhiêu năm qua!

Dù người khác có nói những lời khó nghe đi nữa, cậu chỉ nghe đó rồi thôi cũng không thèm so đo.

Nhưng mỗi một chữ anh nói ra, dù cho chỉ là thoảng qua, cậu cũng sẽ đặt ở trong lòng. Mặc cho nó làm tổn thương cậu...

Bởi vì, người cậu quan tâm chính là anh, từ đầu chí cuối chỉ có mỗi mình anh....

Nghe được lời bộc bạch nghẹn ngào của cậu, mi tâm Vương Tuấn Khải lúc này mới thoáng giản ra. Đáy mắt anh thoảng qua một tia sáng khác thường. Trái tim cũng chấn động một cách rất rõ ràng. Ngón tay suông dài khẽ nâng cằm cậu lên, để đôi mắt mờ mịt hơi nước của cậu nhìn thẳng vào mắt mình. Bờ môi mấp máy, anh đột nhiên nói: "Vương Nguyên, có phải em yêu tôi không?" (ạ =)) hihi=]] )

Lời anh khiến Vương Nguyên sững sờ ra trong phút chốc. Chóp mũi ê ẩm, bao nhiêu uất ức đều vỡ òa hóa thành nước mắt ồ ạt tuôn ra, càng tuôn càng nhiều.

"Không cho khóc!" Anh gầm lên.

Cậu hít mũi buộc mình ngăn nước mắt lại.

"Nói cho tôi biết, có phải xưa nay em vẫn luôn yêu tôi đúng không?" Đáy mắt anh như phủ một lớp sương mù. Lời nói êm ái như những đôi tình nhân đang yêu nhau, như có sự cưng nựng dỗ dành.

Vương Nguyên bỗng cảm thấy miệng lưỡi mình khô đắng, "Tôi.... Tôi...."

"Em cái gì hả?" Anh kề lại gần cậu hơn. Vẻ mặt nào còn vẻ âm u trước đó? Bờ môi gợi cảm còn nhếch nhẹ, thoảng nở nụ cười như có như không. Anh cẩn thận quan sát cậu, nhìn vào đôi mắt óng ánh trong suốt mà chỉ thấy mỗi hình bóng của mình trong đó.

Vương Tuấn Khải nhìn áp đảo như vậy, hoàn toàn khiến cậu không thể lui được nữa.  Vương Nguyên nhắm mắt lại, mím môi, như thể đã quyết tâm lắm mới nói ra, "Phải!" Cậu lấy dũng khí nhìn lại anh, "Tôi đúng là có yêu anh, mà còn yêu anh đã từ rất lâu, rất lâu rồi..hu hu hu...." Không ngờ cậu lại thổ lộ với anh trong hoàn cảnh này, ôi thật là mất mặt!  (yeah! BB đã thổ lộ tình cảm vs thg Cải roài :v )

[Edit_Longfic] {Khải Nguyên-Thiên Hoành} Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi ĐiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ