Trương Chính Cương giật giật môi muốn giải thích. Nhưng Vương Tuấn Khải đã giơ tay lên chặn lời anh ta, lạnh lùng không chút nể tình nói, "Không cần giải thích. Tôi không chấp nhận bất kỳ lời giải thích nào. Có lời gì anh có thể nói trực tiếp với luật sư!"
"Tổng giám đốc, xin hãy tha tôi một lần.... Tôi không cố ý! Vương tổng!" Trương Chính Cương vội vàng đưa tay qua mặt bàn, bắt lấy tay Vương Tuấn Khải.
Nhưng Vương Tuấn Khải đã lạnh lùng gạt đi, dáng vẻ hoàn toàn không để tâm tới giao tình trước kia, cũng càng không để tâm đến người trước mặt này từng là cấp dưới đắc lực của mình.
"Muốn thỉnh cầu cái gì, anh có thể nói với quan tòa. Nói với tôi không có ích gì đâu!" Anh lạnh lùng gập hai cái máy tính lại, sau đó mới khẽ giương mắt liếc nhìn anh ta một cái, "Đi ra ngoài đi! Người của đội bảo vệ đang chờ anh ở bên ngoài!"
"Vương tổng, cầu xin anh đừng khởi tố tôi.... Tôi bị ép buộc! Tôi bị ép buộc!"
"Bị ép buộc?" Vẻ mặt Vương Tuấn Khải càng thêm tàn nhẫn, đứng dậy, cao ngạo nhìn xuống Trương Chính Cương.
Ánh mắt kia lạnh lẽo, sắc bén giống như mũi chùy sắc nhọn đâm thẳng vào lòng người.
"Ai ép buộc anh? Người của Liên thị bắt cóc người nhà anh làm con tin ép anh làm? Hay là uy hiếp tính mạng anh?"
Vương Tuấn Khải cười lạnh một tiếng, không đợi Trương Chính Cương đáp lại, liền tiếp tục nói...."Phải nói là Liên thị dùng năm trăm vạn ép cậu! Là chính lòng tham không biết đủ của anh ép anh!"
Rất dễ nhận thấy là Vương Tuấn Khải đã điều tra rất rõ ràng mới có màn kịch hôm nay.
Trương Chính Cương muốn nói giải thích nhiều hơn nữa, nhưng lúc này đã không thể nào mở lời được.
Vương Tuấn Khải hừ một tiếng, "Cút ra ngoài cho tôi!"
Trần Lâm liền dẫn Trương Chính Cương đi ra ngoài.
Khoảnh khắc cửa được đóng lại Vương Tuấn Khải thở nhẹ ra một hơi ngồi xuống ghế dựa.
Trên thực tế, việc làm thanh lý nội bộ lần này đã được bí mật bố trí từ lâu, chỉ là chần chừ chưa dám ra tay.
Bởi vì Trương Chính Cương dường như không để lại bất kỳ dấu vết gì. Lần này khó khăn lắm mới cài virus vào máy tính, có vậy mới bắt được thóp của anh ta.
Vương Nguyên thấy dáng vẻ tháo bỏ mọi đề phòng của anh cũng nhận ra được, màn kịch hay này anh đã chuẩn bị từ lâu.
Cậu không nói gì, ôm máy tính của mình, "Vương tổng, nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài." Nói xong xoay người muốn đi.
Vương Tuấn Khải lại đột nhiên giơ tay nắm chặt lấy tay cậu.
Laptop ôm trong ngực, suýt chút nữa đã rơi xuống đất.
Bàn tay còn lại của Vương Tuấn Khải kịp thời bắt được, sau đó đặt đại nó lên bàn.
Vương Nguyên thử giật tay lại, Vương Tuấn Khải lại càng dùng sức kéo mạnh cậu lại ngồi xuống đùi mình.
![](https://img.wattpad.com/cover/59855208-288-k657543.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit_Longfic] {Khải Nguyên-Thiên Hoành} Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi Đi
Fiksi PenggemarTác giả: Đoan Mộc Ngâm Ngâm Edit/Ver: Su Thể loại: Ngôn tình - Ver Đam Mỹ (Fanfic thần tượng) Nguồn: Tổng hợp Tình trạng bản gốc: Hoàn thành - 196 chương Tình trạng edit: Hoàn Thành. Note: Truyện đã có sự cho phép của tác giả Không mang Fic đi đâu k...