Chap 130: Sự trừng phạt

3.6K 200 30
                                    

  Tên khốn Dịch Dương Thiên Tỉ này thực sự tàn nhẫn với mình vậy sao?

"Tôi không muốn dùng thứ này! Dịch Dương Thiên Tỉ, anh hãy để thứ biến thái đó cho những người phụ nữ khác đi... tôi không muốn...." Lời cuối cùng của Chí Hoành đã mang theo tiếng nức nở. Trước khi gặp Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu còn chưa biết tình dục là gì. Vậy mà hôm nay anh ta lại làm vậy với cô! Đối với Chí Hoành không khác nào một đòn trí mạng. Người con trai truyền thống như cậu, thậm chí nhìn thứ đồ này thôi đã cảm thấy ngượng rồi, nhưng gã đàn ông biến thái này còn cầm trong tay vuốt vuốt. =)))

"Dịch Dương Thiên Tỉ, đừng khiến tôi....căm ghét....ưm...." Chí Hoành còn chưa nói hết, đã cảm thấy nơi nhạy cảm mềm mại nào đó trên cơ thể bị một vật thô cứng chọc vào.

Lạnh lẽo, tê dại, như có dòng điện rong ruổi trong cơ thể khiến cậu rùng mình một cái, lời đang nói ra cũng ngưng bặt....chỉ còn lại tiếng rung xấu hổ kia vang vọng trong không khí. Chí Hoành chỉ cảm thấy độ cong lẫn mức độ rung ấy đang kích thích cậu rất mãnh liệt.

"Còn ghét nó nữa không?" Lời nói đầy vẻ dụ dỗ của Dịch Dương Thiên Tỉ vang lên bên tai cậu, đầu lưỡi ẩm ướt liếm lên vành tai cậu, "Ngoan nói cho tôi biết đi...."

Chú Hoành quật cường không nghe theo, không muốn mình khuất phục như vậy. Cậu cắn môi, quay mặt đi, mặc anh tự hỏi tự nói.

Nhưng....Dịch Dương Thiên Tỉ nào chịu để mình tự độc thoại như vậy? Thấy Chí Hoành như vậy, ngón cái anh ta ấn vào một công tắc khác, vật kia lập tức run lên dữ dội. Vật đó run lên bần bật, không ngừng ma sát ở lối vào mẫn cảm của Chí Hoành. Loại kích thích muốn lấy mạng đó khiến Chí Hoành không thể chịu đựng được nữa.

"Ưm...." Không nhịn được rên rỉ thành tiếng, một dòng nước ấm cũng từ trong cơ thể chảy ra. Cậu hoảng sợ giãy dụa cơ thể muốn tránh khỏi vật kia.

Nhưng....Dịch Dương Thiên Tỉ đã dùng một tay giữ chặt mông cậu, không cho cậu có cơ hội rút lui, "Trả lời tôi, có thoải mái không? Có thích hay không? Hả?" Dịch Dương Thiên Tỉ nghiến răng hỏi. Có trời mới biết, dáng vẻ đó của Lưu Chí Hoành khiến người ta mất hồn như thế nào. Tuy dáng người cậu hơi gầy một chút, nhưng nơi nào cần đầy đặn thì vẫn đầy đặn. Ngực mềm mại đẫy đà, kiêu ngạo ưỡn cao khiến đàn ông nhìn vào phải thèm khát. Vòng eo mịn màng thon thả khiến người ta có cảm giác chỉ cần mạnh tay một chút cũng có thể bẻ cong.

Còn ở phía dưới....vừa ướt át, vừa khít khao càng thêm muốn lấy mạng người! Dù đã làm bao nhiêu lần nhưng vẫn nhạy cảm không tưởng tượng nổi, dịch nhầy ùn ùn tuôn chảy ra.

Dịch Dương Thiên Tỉ tưởng chừng như đang cảm thấy, giờ phút này, vật đang bị nơi ẩm ướt của cô bao bọc khít khao điên cuồng kia là chính bản thân mình.

Ông trời ơi! Chỉ tưởng tượng thôi anh đã muốn điên lên rồi!

"Lưu Chí Hoành, em có biết mình chính là hồ ly chuyển thế hay không?" Anh nhắm hai mắt lại, hung hăng cắn môi cậu. Tay cầm máy rung càng tăng tốc ma sát xoay chuyển. Động tác thô bạo như muốn làm cho cô chết đi sống lại mới chịu bỏ qua. (Vương Nguyên là yêu tinh ._. Chí Hoành là hồ ly tinh ._. WTF ._. 2 ae nhà này là nv trong truyền thuyết à ? ='= )

"Quả nhiên...dâm đãng chẳng khác gì người mẹ kia của em...." Anh nghiến răng nghiến lợi nói ra lời đó.

Cơ thể Chí Hoành chấn động. Mặc dù rất ghét sự đụng chạm của anh, nhưng vật kia thực sự gây kích thích quá lớn, trong mắt cô đã ngập đầy nước, mê loạn nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, "Anh....biết mẹ tôi?"

Địch Dương Thiên Tỉ cười lạnh một tiếng, ánh mắt tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, "Sao lại không biết được?" Trong mắt anh hiện lên vẻ giễu cợt, máy rung trong tay càng đâm sâu hơn vào bên trong của Chí Hoành, cho tới khi chạm đến điểm kích thích chết người kia. >.<

Hài lòng khi nghe được tiếng kêu sợ hãi của Chí Hoành, anh ta mới tiếp tục nói: "Chỉ cần điều tra một chút là biết liền, bà ta bỏ chồng chạy theo người đàn ông khác. Sao hả? Vậy không phải dâm đãng thì là gì?"

Lời của anh làm tổn thương Chí Hoành trầm trọng. Chí Hoành giận dữ đạp Dịch Dương Thiên Tỉ một phát, "Anh im đi! Anh không được phép nói mẹ tôi như thế!"

"Lời tôi nói không phải là sự thật sao?"Dịch Dương Thiên Tỉ gầm lên. Bàn tay dùng sức đâm vật cứng kia vào sâu hơn trong người Chí Hoành.

"A...." Chí Hoành không kìm chế được, ưỡn người ngửa ra phía sau. Vật đó đang không ngừng càn quét thân thể cậu. Chạm tới lục phũ ngũ tạng cậu....toàn thân cậu như có dòng điện chạy qua, khiến cậu hoàn toàn mất đi ý thức. Ngón tay bấu chặt vào vai anh, đầu ngón tay như khảm sâu vào trong da thịt anh....

Người đàn ông này.... Thật khốn kiếp! Khiến cậu nhục nhã như vậy... Không biết là do khoái cảm từ cơ thể mang đến quá mãnh liệt, hay vì quá nhục nhã, Chí Hoành khóc nấc lên, giãy dụa cơ thể, "Dịch Dương Thiên Tỉ, mau...lấy nó ra.... Ưm...." Cậu rùng mình một cái, nước theo đó mà chảy ra mỗi lúc càng nhiều.

"Nên chụp lại dáng vẻ này để dành tặng lại em mới được." Dịch Dương Thiên Tỉ không những không lấy ra, ngược lại còn đâm vào sâu hơn, mạnh hơn.

Vật kia không ngừng rung động, ma sát nơi nhạy cảm nhất của cậu. Chí Hoành không ngừng vặn vẹo thân thể, muốn đẩy nó ra.... Nhưng cố gắng cách nào cũng bằng không. Cậu càng vặn vẹo người, vật kia càng va chạm mạnh hơn, khiến cậu một chút hơi sức cũng không còn. Chỉ có thể theo bản năng kẹp lại chặt hơn....

Dịch Dương Thiên Tỉ hơi lùi lại một chút, khoanh tay nheo mắt lại ung dung nhìn cậu bị 'hành hạ', "Em xem... Em càng kẹp chặt, nó ma sát càng mạnh..." Dịch Dương Thiên Tỉ thong thả rót cho mình một ly rượu, khẽ nhấp một hớp, ngồi xuống ghế sofa đối diện nhìn cậu. Cho dù cậu có kẹp chặt hai chân, chất lỏng óng ánh kia vẫn không ngừng chảy ra. Thậm chí còn đang chảy dọc theo hai bắp đùi trắng nõn xuống....

Chảy qua hai bắp chân xuống tới mắt cá chân.... Nhỏ xuống thảm.... Nhất định cậu không biết dáng vẻ này của mình hấp dẫn cỡ nào đâu nhỉ. Rất có khả năng khiến cho thằng đàn ông nào nhìn thấy đều phải phát điên. Đương nhiên Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không phải ngoại lệ. Đôi mắt chăm chú nhìn nơi bị kẹp chặt kia, tay cũng theo đó mà siết chặt ly rượu.

Có trời mới biết, suy nghĩ của anh lúc này rất muốn bổ nhào tới hung hăng chiếm đoạt, tha hồ đùa bỡn người con trai giống như hồ ly tinh này....

Nhưng anh ta đã không làm vậy. Ngược lại bắt chéo hai chân, tiếp tục thưởng thức cảnh này, "Chậc chậc, em xem, em làm ướt hết thảm của tôi rồi, em tính đến bù cho tôi thế nào đây?"

"Đồ vô sỉ!" Lời này khiến Chí Hoành chỉ muốn chết đi. Rõ ràng cậu căm ghét đến thế, nhưng vẫn không sao khống chế được thân thể của mình. Sự ma sát, kích thích đó không biết đã đưa cậu lên đỉnh bao nhiêu lần rồi.

"Vô sỉ?" Dịch Dương Thiên Tỉ cười gian ác, đưa ly rượu lên môi nhấp nhẹ. Động tác ưu nhã, vẻ mặt mê người khiến lòng người thêm nhộn nhạo, "Nếu em đã thích mắng tôi như vậy, vậy hãy để cho nó chơi đùa với em thêm lát nữa. Tôi thấy em cũng rất thích thứ này."

Chí Hoành vô cùng xấu hổ, nhưng cũng không chịu yếu thế, lạnh lùng nhìn anh, "Đúng vậy, tôi thích nó....vì so với anh thì nó còn tốt hơn nhiều...." Người cậu run lên dữ dội, lời nói ra cũng không được tròn câu, nhưng vẫn tiếp tục nói, "Anh thì được tích sự gì!  Tôi thật thấy xấu hổ thay anh đấy.... Ưm...có nó, anh có thể nghỉ ngơi được rồi! Tốt nhất là cả đời này...anh bị....bất lực....mà chết luôn đi..." Cậu ác miệng nguyền rủa.

Đối với đàn ông mà nói, những lời này chẳng khác nào lời khiêu chiến cực hạn. Nhưng giờ phút này Chí Hoành làm gì còn tâm tư mà để ý nhiều như vậy?

Dịch Dương Thiên Tỉ gần như muốn bóp nát ly rượu trong tay.

Được lắm! Lá gan người con trai này cũng lớn lắm! Chẳng lẽ cô không biết, người đàn ông có thể để cho phụ nữ nghi ngờ bất cứ khả năng nào của mình, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận bị nghi ngờ về khả năng này sao? Có lẽ trên đời này cũng chỉ có mình cậu mới dám nói ra những lời này với anh!

Nhưng.... Anh vẫn cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng xuống. Ung dung thong thả nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Sau đó.... Đặt ly rỗng xuống, tao nhã đứng dậy. Hai tay đút vào túi quần, híp mắt cười nhìn Chí Hoành. (nhìn toàn cảnh xuân phơi phới mà khả năng chịu đựng của a Dịch cao v~ )

Anh còn chưa mở miệng nói, Chí Hoành đã rùng mình một cái.

"Nếu em đã thích nó đến vậy, vậy thì cứ ở lại đây chơi đùa thêm chút nữa." Anh lui về phía sau một bước, vẫy vẫy tay với cậu như muốn byebye, "Tối nay em cứ chơi thoải mái nhé. Sáng mai, tôi sẽ đến thăm em." Anh ta nói xong thật sự đi ra cửa.

Chí Hoành sửng sốt mở to mắt! Không lẽ thật sự bắt mình thế này cả đêm sao? Tiếp tục như thế này? Cậu sẽ điên mất, sẽ chết mất! Cậu la hoảng lên, "Dịch Dương Thiên Tỉ, anh đừng có biến thái như vậy!"

Lúc này tay Dịch Dương Thiên Tỉ đã đặt lên nắm cửa. Nghe thấy tiếng kêu của Chí Hoành, anh không nhanh không chậm quay đầu lại liếc nhìn cậu.

"Đúng rồi, quên nhắc nhở em.... Đừng gọi lớn tiếng quá, nơi này người qua kẻ lại rất nhiều, tôi không dám đảm bảo tiếng kêu của em bị người ta 'không cẩn thận' mà nghe thấy đâu."

"Anh... Đồ khốn kiếp!"

[Edit_Longfic] {Khải Nguyên-Thiên Hoành} Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi ĐiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ