"Không cần làm phiền anh đâu. Nhà cậu ấy và tôi ở cùng một chung cư, đi cùng với tôi là được rồi!"
Người lên tiếng không phải là Vương Tuấn Khải mà là Trần Lâm. (uầy)
Kevin hết nhìn Trần Lâm, rồi lại nhìn sang Vương Nguyên anh ta không ngờ rằng Trần Lâm lại mở miệng yêu cầu như vậy.
Xem ra, bản thân đã quá xem nhẹ chàng trai này.
Nếu Trần Lâm đã lên tiếng, tuy Kevin có lòng riêng, nhưng giờ phút này cũng không thể không chừa lại mặt mũi cho Trần Lâm.
Chỉ đành coi như không có chuyện gì cười cười: "Vậy cũng được, thế là tiết kiệm được một chuyến đi của tôi rồi. Vương tổng, trợ lý Trần, quản lý Trương, tôi đi trước đây!"
Kevin bắt tay với mấy người kia rồi đi.
Sắc mặt Vương Tuấn Khải vẫn bình thản, không lạnh không nóng khiến người ta có cảm giác xa cách.
Kevin và Cơ Mễ đều đã đi trước, ông chủ nhà mình vẫn còn ở đây, Trương Chính Cương cũng không dám bỏ về.
Trần Lâm mở miệng nói anh ta sẽ đưa Emily về, nói mấy lần anh ta mới can đảm rời đi.
Không biết có phải do ảo giác của mình hay không mà cảm giác tối nay tổng giám đốc có vẻ nguy hiểm rất đáng sợ. Hơn nữa, sắc mặt cả buổi tối cũng không tốt lắm.
Cho đến khi tất cả mọi người về hết, chỉ còn lại Trần Lâm, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.
"Vậy tôi cũng về đây!" Vương Nguyên không nhìn Vương Tuấn Khỉa lấy một cái, xách túi đi về hướng đường lớn.
Cậu uống đã khá say rồi, bước chân lảo đảo, nhưng thái độ rõ ràng là đang giận dỗi.
Vương Tuấn Khải chỉ liếc nhìn bóng lưng của cậu một cái, cúi đầu nhàn nhạt phân phó Trần Lâm, "Cậu cũng về đi!"
"Vâng, tổng giám đốc!" Trần Lâm liền lên xe lái xe rời đi.
... ...... .....
Vương Nguyên xiêu xiêu vẹo vẹo đi bên ven đường, muốn gọi xe. Nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi bị Kevin làm khó. Vương Tuấn Khải chẳng những không giúp mình mà ngược lại còn bắt cậu xin lỗi hắn ta, trong lòng càng cảm thấy uất ức khó chịu.
Cậu chớp mắt mấy cái, lại chớp thêm mấy cái nữa, cố gắng nuốt nước mắt vào lòng.
Mắt thấy có một chiếc taxi sắp đến, cậu đang định vẫy tay gọi xe thì đột nhiên cánh tay bị một ai đó giữ lại.
Nhiệt độ nóng ấm bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cậu.
"Anh tránh ra!" Có men rượu trong người nên lá gan của cậu cũng lớn hơn một chút. Cậu liền đưa tay đẩy người kia ra.
"Đi theo tôi!" Vương Tuấn Khải không có kiên nhẫn để dỗ dành cậu, bèn kéo cậu lên xe của mình.
"Tôi không muốn ngồi xe của anh, tôi không muốn về cùng anh! Anh không phải là người tốt!" Khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, nhìn anh bằng đôi mắt mông lung mờ mịt.
Dáng vẻ say xỉn đến ngây ngô, lại có chút buồn bã không cam lòng.
Bộ dạng ấy lọt vào mắt Vương Tuấn Khải lại khiến anh cảm thấy rất đáng yêu.
"Đừng có bướng bỉnh với tôi, tôi không có kiên nhẫn đâu!" Vương Tuấn Khải túm cậu bước đi.
Nhưng cậu vẫn cố chấp, đổ lì đứng im tại chỗ không đi! Cặp mắt to trợn tròn tức giận nhìn anh: "Anh còn lôi kéo nữa....Tôi sẽ gọi người! Tôi sẽ gọi người cứu mạng tôi!"
Dáng vẻ này của cậu giống như mèo con đang giương móng vuốt, nếu cậu không uống say, anh còn không biết cậu còn có vẻ mặt như vậy đấy.
Nhìn dáng vẻ ngây thơ lại tức giận ấy, tự nhiên anh lại cảm thấy buồn cười.
"Tiểu bánh trôi, nếu em không đi, tôi sẽ bỏ em ở đây đấy!" Anh đe dọa cậu.
Đôi môi đỏ mọng chu lên: "Bỏ thì bỏ đi, tôi có tiền, tôi có thể tự gọi xe về!"
Vương Tuấn Khải liếc cậu một cái, "Nói vậy là em đang mong chờ cái tên ẻo lả ấy sẽ quay lại đón em sao?" (haha~ Kelvin là tên ẻo lả=)))))) )
Anh không nói đến còn may, anh nhắc tới lại càng khiến Vương Nguyên nhớ đến việc xấu anh vừa làm.
Cơn giận lại nổi dậy, giận dỗi không nói câu nào, giãy dụa muốn tránh khỏi anh.
Xem ra hôm nay chàng trai nhỏ này muốn anh tức đến phát điên đây mà!
Vương Tuấn Khải cau mày, cũng không buông cậu ra, mà ngược lại bế xốc cậu lên rồi bước đi.
Thân thể đột nhiên bị nhấc lên cao, Vương Nguyên hô "a" một tiếng, chỉ cảm nhận được cơ thể mình đang rơi vào một lồng ngực rộng lớn.
Bên tai có nhịp tim của anh, mặt cậu càng đỏ lên, trái tim nhảy loạn tưng tưng không ngừng.
Cậu mím môi, vùng vẫy muốn nhảy xuống, Vương Tuấn Khỉa lại uy hiếp cậu: "Em thử còn lộn xộn xem. Tôi không ngại giải quyết em ngay trên đường đâu!"
Vừa đúng, ban ngày anh đã phải kìm nén đến quá mức rồi!
"Anh...." Vương Nguyên bị anh dọa cho sặc không dám nói thêm gì nữa.
Cậu vốn nghĩ anh sẽ không dám như vậy, nhưng nghĩ tới một màn ác liệt sáng nay trong phòng trà nước, cậu lập tực im miệng.
Ngoan hiền như chú thỏ con núp ở trong khuỷu tay anh, không phản kháng nữa. Cậu hơi ngước mặt lên là có thể nhìn thấy cằm dưới cương nghị của anh, vẫn mê người, đẹp mắt như vậy.
"Nhìn đủ chưa?" Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói một câu, kéo cửa ra, đặt cậu xuống ghế phụ.
Vương Nguyên lè lưỡi nhái lại.
Anh đã đi vòng qua ngồi vào ghế lái, nhưng cũng không lái xe ngay mà ngược lại tiến sát lại gần cậu.
Bàn tay giữ chặt lấy cằm dưới mảnh khảnh, đôi mắt anh khóa chặt lấy cậu: "Hắn đã làm gì với em ?"

BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit_Longfic] {Khải Nguyên-Thiên Hoành} Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi Đi
FanfictionTác giả: Đoan Mộc Ngâm Ngâm Edit/Ver: Su Thể loại: Ngôn tình - Ver Đam Mỹ (Fanfic thần tượng) Nguồn: Tổng hợp Tình trạng bản gốc: Hoàn thành - 196 chương Tình trạng edit: Hoàn Thành. Note: Truyện đã có sự cho phép của tác giả Không mang Fic đi đâu k...