Chương 12: Sao Lúc Nào Cũng Ngủ Được?

413 10 0
                                    

Từ lúc Vưu Kỳ nhận được bịch giấy vệ sinh, giống như bị điên vậy. Vốn là thường xuyên xì nước mũi, bây giờ càng hung hăng ngang ngược, một ngày ít cũng phải dùng hết một cuộn giấy. Mỗi lần xì xong, Vưu Kỳ cũng phải quay đầu lại người đằng sau cười cười, bộ dạng thật giống cô bé con đang có mối tình đầu, muốn quái đản, dở người bao nhiêu có bấy nhiêu. Bạch Lạc Nhân thật sự không nhìn nổi, Vưu Kỳ cao hơn một mét tám, mặt V-line, nhưng tổng thể lại thiếu một chút đầu óc tinh tế.

"Tôi bảo này, giấy vệ sinh thật không phải là tôi mua, cậu đừng có làm mất mặt tôi được không?"

Vưu Kỳ mặc kệ, cố tình xì nước mũi càng mạnh hơn.

Cuối cùng Bạch Lạc Nhân không biết làm sao, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, thật nhanh làm bài tập, mí trên mí dưới đã chuẩn bị đánh nhau, ngay lập tức gục xuống bàn ngủ.

Vưu Kỳ ầm ĩ như vậy, không ai trong lớp có ý kiến? Không phải không dám nhắc nhở một câu. Nửa số nữ sinh trong lớp đều có tình ý với Vưu Kỳ, còn dư lại một nửa nữ sinh kia thì là mọt sách, có bom mìn nổ trước mặt cũng không nghe thấy gì. Nam sinh thì ai chơi trò chơi thì chơi, ai nói chuyện thì nói chuyện, căn bản không ai để ý đến chuyện này.

Đương nhiên, mọi việc đều có ngoại lệ.

Dãy bàn bên trái gần với bàn thứ hai từ dưới lên, có một người rảnh rỗi, người này làm chuyện gì cũng mạnh mẽ vang dội, người ta hai tiết học làm xong bài tập, cậu ta chỉ cần nửa giờ làm xong.

Vưu Kỳ thì cứ ngó sang trái xì mũi một cái, quay sang phải xì một cái, Cố Hải tự nhiên mà theo tiếng âm thanh lại nhìn qua bên kia, kết quả mỗi lần nhìn qua, đều không phải Vưu Kỳ, mà là Bạch Lạc Nhân.

Cậu ta lại ngủ?

......

Cố Hải rất buồn bực, buổi tối mỗi ngày Bạch Lạc Nhân làm gì? Sao cậu ta lúc nào cũng mệt mỏi buồn ngủ vậy? Cậu ta thực sự ngủ hay chỉ nằm đó? Nếu như thật sự đang ngủ, vì sao mỗi lần điểm danh đến tên cậu ta, cậu ta đều có thể trả lời.

"Cậu nhìn ai vậy?"

Một giọng nói từ phía trước truyền tới.

Cố Hải đưa ánh mắt từ trên người của Bạch Lạc Nhân dời đi, chuyển tới nữ sinh bàn trước. Nữ sinh này xinh đẹp tinh tế, giọng nói dễ nghe, giọng Bắc Kinh pha chút âm điệu Hồng Kông, ai nghe giọng cô nàng cũng phải nổi da gà.

"Cậu quen cậu ta hay không?"

Cố Hải chỉ chỉ Bạch Lạc Nhân.

Đan Hiểu Tuyền thuỳ mị thành thục nhìn Cố Hải,"Có ai không biết cậu ta chứ, trước đây học cùng lớp với tớ, tớ còn từng theo đuổi cậu ta, đáng tiếc người ta chưa từng nhìn tôi lấy một cái. Tớ nói cho cậu biết, người này rất cá tính, hơn nữa rất thông minh, từ từ sau này cậu cũng sẽ biết. "

Đan Hiểu Tuyền nói một câu, không thể ngờ rằng đã gợi lên hứng thú của Cố Hải đối với Bạch Lạc Nhân.

"Vậy trước đây, cậu ta cũng hay ngủ như vậy hay sao?"

" Ngủ hả! Mỗi ngày cậu ta đều ngủ như vậy, vào học hay hết giờ đều ngủ. Hơn nữa tớ cho cậu biết một bí mật, cậu đừng nói cho người khác biết, Bạch Lạc Nhân không có mẹ."

Những lời này, đúng là dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với Cố Hải, nhưng lại làm cho lồng ngực cậu thật đau. Không có mẹ, đối với một người được mẹ cưng chiều mà nói, thì đây là một bi kịch thương tâm, chỉ cần không nói trước mặt người này, thì bọn họ luôn dùng cách nói chuyện như một tin lạ hay một câu chuyện để tám dóc.

"Cậu có nóng không hả? Tớ thấy cậu toát mồ hôi rồi kìa."

Đan Hiểu Tuyền cầm lấy một cái quạt nhỏ, điệu bộ duyên dáng mà quạt cho Cố Hải, làm cho nam sinh xung quanh ho khan một trận.

Nhưng mà Cố Hải liếc mắt nhìn đám nam sinh kia, tất cả ngậm hết miệng lại.

Tan học, Cố Hải đi tới bên cạnh bàn học của Bạch Lạc Nhân, nhìn đồ dùng học tập bày trên mặt bàn của cậu ta. Một bút máy màu trắng, một chiếc bút chì và một bút đánh dấu rất cũ kỹ, duy nhất có chiếc bút máy để viết còn mới một chút. Lọ mực năm tệ đã dùng gần đến đáy. Một chiếc thước kẻ không có vạch cm, một hộp bút giản dị đựng đồ dùng. Bên trong ngăn kéo là ba lô khoác hai vai, ba lô bị đứt quai mấy lần, mặt trên của ba lô được vá rất nhiều loại chỉ nhìn thoáng qua thì không thiếu màu gì, lộ ra rất rõ ràng.

Nói thật là, Cố Hải không phải chưa từng thấy qua người nghèo, thế nhưng có dũng khí đem cái nghèo của mình bày ra vô cùng hiển nhiên tinh tế như cậu bạn này, vẫn là lần đầu tiên Cố Hải thấy.

Tan học, một chiếc xe quân đội lẳng lặng dừng sát ở gần cổng trường học dưới một gốc gây lớn, cái chỗ này vốn là không cho phép đỗ xe, thế nhưng biển số xe này từ lâu đã thành quyền uy khu vực này. Đừng nói dừng sát ở dưới gốc cây, mà có dừng ở ngọn cây cũng không ai dám xúc đi.

"Tôi nói biết bao nhiêu lần rồi hả, không cần đến đón tôi, tôi tự đi xe về là được." Cố Hải quay sang người bên cạnh, hết sức nhẫn lại.

Tài xế gật đầu cười cười,"Không phải là sợ cậu gặp chuyện hay sao? Bên này trật tự giao thông kém như thế, tài xế thì tố chất vô cùng thấp, ngộ nhỡ thiếu gia bị hãm hại thì làm sao bây giờ?...... Đi, lên xe đi, tiểu thiếu gia của tôi, cậu và Thiếu tướng gác chuyện kia lại đi, không đáng làm khổ bản thân như vậy."

Cố Hải hướng cổng trường học nhìn lướt qua một cái, đột nhiên thoáng nhìn thấy một bóng dáng, yên lặng nhìn mấy giây, cấp tốc bước nhanh đến đường cái đối diện, không cho tài xế kịp phản ứng, chặn một chiếc taxi liền nhảy lên.

.............

[End chương 12]

Vote vote đi ạ~~~

Thượng Ẩn (Quyển 1): Rung Động Thanh XuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ