- Không... Myungsoo... Không... Khôngggg!
Sunggyu bừng tỉnh giữa nửa đêm, mồ hôi ướt đẫm trán. Hắn vừa lau mồ hôi vừa thở hổn hển. Vẫn một giấc mơ đó, hắn luôn bị ám ảnh bởi quá khứ đó. Hắn thương em trai mình, hắn nhớ nó, bản thân hắn cũng không hề muốn cậu ta hi sinh cả mạng sống như vậy chỉ để hắn được sống. Chính vì vậy, hắn nhất quyết bảo vệ trái tim này dù có phải giết người khác, dù có trở nên máu lạnh hay độc ác. Hắn phải sống hết cuộc đời bằng trái tim này thay phần của cả em trai hắn. Sunggyu ôm lên lồng ngực bên trái, nơi trái tim đang đập nhanh liên hồi. Giờ thì làm sao hắn đối mặt với Woohyun đây? Hắn đã biết người cậu yêu năm xưa lại chính là em trai mà hắn luôn thương nhớ. Khó xử, đau khổ, một lão đại luôn lạnh lùng như hắn chưa bao giờ phải suy nghĩ nhiều như thế. Sunggyu - một con người trong nóng ngoài lạnh lại không thể nói ra bao nhiêu tâm sự này cùng ai khác.
~*~ ~*~ ~*~ ~*~ ~*~
9:00 AM
Những tia nắng lấp ló bên cửa sổ chiếu thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Woohyun khiến cậu chói mắt mà nhăn mày, khẽ tỉnh dậy nhìn xung quanh. Nằm lăn lộn trên giường, cậu chợt nhớ tới Sunggyu. Hôm qua, nhờ bà Hwang kể mà cậu biết thêm được về quá khứ của hắn. Duy chỉ về em trai hắn thì cậu chưa biết hết. Khá tò mò, cậu cũng muốn tìm hiểu thêm về cậu ta. Khẽ lay mình, nhìn lên đồng hồ, Woohyun giật mình mà ngồi bật dậy. Cậu cố làm vệ sinh cá nhân một cách thật nhanh chóng. Bởi theo như lời Sunggyu nói tối qua thì hôm nay, hắn sẽ dẫn cậu tới nơi bọn chúng bàn kế hoạch mua bán ma túy sắp tới. Điều này rất quan trọng trong nhiệm vụ của cậu, sẽ là một bước tiến triển mới. Cũng đã lâu rồi cậu chưa báo cáo gì mới cho đội của mình cũng như sếp Hoya, cũng không biết bên sếp có phát hiện gì mới không nữa.
Sau khi đã vệ sinh cá nhân sạch sẽ, Woohyun ba chân bốn cẳng chạy xuống dưới nhà. Đi qua hành lang dài, đột nhiên Woohyun thấy cửa phòng làm việc của lão đại mở, cậu đứng khững lại. Cửa phòng chưa đóng hết để lại một khe hở nhỏ, cậu bèn núp ở ngoài mà quan sát. Sunggyu đang đứng bên bàn làm việc, hắn đứng đối diện với cửa ra vào mà nhìn ra cửa sổ, chính vì vậy nên hắn không để ý mà thấy cậu. Trên tay hắn cầm một bức ảnh, hắn nhìn chằm chặp nó không chớp với ánh nhìn đau đáu đăm chiêu. Đột nhiên cậu thấy hắn ôm bức ảnh đó trong lòng và khóc.... Khóc sao? Lần đầu tiên Woohyun thấy lão đại Gyu rơi nước mắt, lần đầu tiên cậu thấy con người lạnh lùng như hắn khóc đau đớn đến như vậy. Không thể nghe rõ ràng từng câu chữ, cậu chỉ nghe thấy hắn nói gì đó trong tiếng nấc đầy nghẹn ngào: "Giờ hyung biết phải làm sao đây? Hyung biết phải làm như thế nào bây giờ? Hyung không thể ngừng..." Woohyun nhăn mặt đầy khó hiểu. Theo như cậu nhớ thì bà Hwang không hề nhắc đến chuyện hắn đã có người yêu hay yêu ai nên cậu đoán chắc người mà Sunggyu nhắc tới chính là em trai hắn, người em trai bí ẩn mà cậu luôn tò mò. Vẫn mãi suy nghĩ mà cậu không để ý rằng Sunggyu đang lau nước mắt và cất tấm ảnh kia đi, chuẩn bị ra khỏi phòng. Tiếng ngăn kéo đóng mở khiến Woohyun giật mình, cậu nhanh chóng bỏ đi trước khi bị hắn phát hiện đang nghe trộm.
~*~ ~*~ ~*~ ~*~ ~*
5:PMMãi đến chiều hắn mới đưa cậu đi. Theo như những gì cậu đã nghe lén được thì cuộc hẹn của lão đại bị dịch chuyển xuống từ sáng thành chiều. Hắn không tức giận, không bực bội, vẫn tỏ ra bình thường. Suốt quãng đường đi, Woohyun cứ mãi nhìn Sunggyu không chớp. Khuôn mặt hắn lại trở về lạnh lùng, vô cảm như bình thường. Nhưng Woohyun lại không thể quên lại hình ảnh đó của hắn vào sáng nay, một lão đại mềm yếu mà khóc trong đau đớn. Nhìn Sunggyu như vậy, sao cậu lại cảm thấy hắn chỉ đang cố giả vờ mạnh mẽ nhỉ? Nhìn hắn rơi nước mắt mà sao cậu cũng thấy đau như vậy chứ? Sao tim cậu lại nhói mà lòng thì lại buồn đến thế?
![](https://img.wattpad.com/cover/68705926-288-k528084.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic] [GyuWoo] TRÁI TIM NÀO DÀNH CHO EM?
FanficAnh yêu em... bằng cả trái tim... Nhưng điều đó chẳng có nghĩa lí gì cả khi vốn dĩ... TRÁI TIM này không thuộc về anh...