CHAP 1

434 23 0
                                    

Nhân gian, một bệnh viện ở Tây Thành
- A sinh rồi! chúc mừng, chúc mừng! Là một  công tử xinh đẹp đáng yêu!
Y tá vui mừng nói với người phụ sản yếu ớt đang nằm trên bàn đẻ.
- Cậu nhóc ! Đúng là cứng đầu, suốt hai mươi tiếng đồng hồ mới sinh được cậu ra đấy! Làm mẹ cậu mệt đến gần hết cả hơi rồi kia kìa! Đúng là tiểu yêu tinh thích làm khổ người khác!
Cô y tá với đứa trẻ vừa chào đời.
Nó thật xinh đẹp, khuôn mặt tựa hạt gạo trân châu vậy, vừa trắng vừa rạng ngời, cặp môi nhỏ xinh, hồng hồng như cánh hoa anh đào. Đột nhiên, cô y tá nhận ra đứa bé có gì khác lạ. Nó không khóc, chân tay giãy giụa, quơ loạn trong không khí, sắc mặt tái mét.
- Nhanh lên! Đứa bé ở trong bụng mẹ lâu quá, bây giờ không thở được rồi! Mau mau cấp cứu !
Mười phút sau...
- Ôi một sinh mạng đang yêu như thế mà vừa chào đời đã kết thúc rồi... thật đáng tiếc... cô xem môi nó hồng như hoa đào , lớn lên nhất định trở thành một chàng trai xinh đẹp  cho mà xem! Thật đáng tiếc...
Tất cả bác sĩ và y tá trong phòng cấp cứu đều cảm thấy xót xa cho cậu bé đáng thương. Có lẽ như vậy cũng là may mắn, đứa bé sẽ không phải chịu nhiều đau khổ của cuộc đời này nữa. Người mẹ như đau từng khúc ruột, ngất đi mấy lần

Sau khi tim đứa trè ngừng đập một giờ đồng hồ, đột nhiên, bầu trời tối sầm lại trong nháy mắt. Nửa tiếng sau, phía chân trời, một tia sáng lóe lên, tiếp sau là một tiếng súng vang trời. Mọi người chưa bao giờ nghe thấy tiếng sấm lớn như vậy. Tất cả đều không khỏi giật mình. Lúc này, trên trời chợp hiện ra một quầng ánh sáng màu hoa đào sáng lấp lánh, lượn lờ phía trên thành phố. Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng kỹ lạ này làm cho ngây người, phụ nữ thì dùng tay che miệng, sợ không kìm nén nổi mà hét lên, đàn ông thì sợ đến nỗi lưng áo đầm đìa mô hôi.
Cũng may đây kholng phải là ngày tận thế. Quầng sáng màu hồng lượn mấy vòng trên không rồi hướng xuống một bệnh viện ở phía tây thành phố, sau đó biến mất

-Oa.....oa...

Khi quầng sáng màu hồng kia nhập vào bé trai sơ sinh, một giây sau, bé trai có trái tim ngừng đập được hơn một tiếng đồng hồ, bị tuyên bố là đã chết ấy, đột nhiên kêu toáng lên. Tiếng kêu rất lớn, rất vang, tựa nhiw tiếng chuông trong ngôi chùa cổ. Tất thảy đều kinh sợ. lẽ nào yêu tinh chuyển thế? Không một ai dám thở mạnh
Một bác sĩ lớn tuổi có uy tín trong bệnh viện lấy hết cam đảm bước về phía đứa bé, nghi hoặc, chau mày chuẩn đoán trong giây lát, sau đó quay người lại, kinh ngạc thốt lên:
-Sống lại rồi!

Tất cả mọi người đều xôn xao bàn tán
Lúc này mây đen đã tan, ánh mặt trời lại chiếu rọi, bầu trời lại trở về màu xanh tham thảm vốn có.
   
        Mười chín năm sau

Những đóa hoa vừa được tưới nước hân hoan khoe với hương với Thiên Tỷ. Thiên Tỷ ngồi trong nhà kính trồng hoa trên lầu ba chống cằm nhìn mặt trời hoàng hôn treo lơ lửng phía trời xa. Những tia nắng cuối cùng chiếu lên mái tóc đen mềm mại của cậu, ánh lên một màu rực rỡ.

Cậu mặc chiếc quần màu trắng ngà, gương mặt sáng tựa như hạt gạo trân châu, đôi môi hồng như hai cánh hoa đào dính trên khuôn mặt hoàn mỹ. Môi Thiên Tỷ rất mỏng, khóe miệng hếch lên rất tự nhiên, cho dù lúc bình thường cũng gây cho người khác cảm giác như đang mỉm cười. Đôi mắ long lanh mê hồn lúc này đang hờ hững nhìn về phía chân trời. Bầu trời được áng hoàng hôn phủ lên những ánh mây vàng rực rỡ.
  
    Thiên Tỷ cứ ngồi im lặng như vậy trong nhà kính.

Đóa hồng đỏ đang lạng lẽ khoe sắc bên cạnh cặp đùi thon dài của cậu, chợt phát hiện ra, cho dù là lúc mình đẹp nhất, rực rỡ nhất cũng không thể so bì với một ánh mắt hờ hững của cậu trai bên cạnh, bèn xấu hổ cụp xuống .
  
  Lúc này dưới nhà chợt vang lên tiếng của bà Vương
  - Thiên Tỷ! tưới hoa xong chưa con? Xuống ăn cơm thôi!

   Lúc này cô gái mới sực nhớ, mình đã ngẩm người ra ở đây lâu quá, liền vội vàng cầm bình nước bên cạnh lên, chạy xuống nhà.
   Mọi người đã ngồi hết vào bàn, chỉ còn lại một ghế trống, rõ ràng cả nhà đã đợi Thiên Tỷ rất lâu. Cậu bối rối gật đầu, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế của mình.
  
   - Thiên Tỷ, con cứ coi đây như nhà mình vậy, không cần phải khách khí làm gì!
   Bà Vương nhận ra vẻ ngượng ngùng trên gương mặt cậu, liền nở nụ cười thân thiện. Sau đó, bà đưa tay chỉ vào một người đàn ông trung niên vẻ nghiêm khắc, ít nói ít cười, ở ghế đầu tiên:
    - Đây là chồng ta, sau này ông ấy sẽ là cha của con.
 
Sau đó, bà lại chỉ vào một bà già ăn mặc kiểu người giúp việc
- Còn đây là vú Lý. Con mới tới đây nhất định là có nhiều chuyện còn chưa hiểu, vú Lý sẽ chăm sóc cho con. Những chuyện như tưới hoa, tỉa cành, sau này con cứ để vú Lý làm là được.

Thiên Tỷ gật đầu một cách máy móc, rồi đưa mắt liếc trộm vú Lý.
 
- Vâng thưa cậu chủ, sau này tất cả mọi chuyện cứ để chúng tôi làm!

Giọng của vú Lý tương đối vang, lúc nói mắt cũng nheo như đang cười, nhìn rats thân thiết.

Ngại ngùng bởi hai tiếng "cậu chủ", Thiên Tỷ cúi đầu nhìn xuống chân, không khí im lặng bao trùm cả gian phòng rộng lớn. Nhìn cậu con trai nuôi xinh đẹp như đóa tường vi, đẹp người đẹp nết này, bà Vương không nén nổi nụ cười hân hoan.

Thiên Tỷ để ý bên cạnh cậu còn có một chiếc ghế trống nữa...

   -Vú Lý, cậu chủ vẫn chưa về à?

Nhắc đến "cậu chủ" giọng nói của bà Vương bỗng trở nên gay gắt nhưng vẫn không giấu được miềm yêu thương vô hạn.

-Cậu chủ..... có lẽ cũng sắp về ạ...
    Vú Lý run run giọng,trả lời.
- Hừ! thằng khỉ này!
    Bà Vương vừa nói vừa rút di động ra:

-Có phải mày muốn mẹ đích thân đi mời mới chịu về không! Em trai mày hôm nay lần đầu ra mắt mà mày đã giở trò rồi! Bố mày cũng ở đây đấy!

Ông Vương, vẫn ngồi yên lặng như một bức tượng từ nãy giờ, liền khẽ hắng một tiếng. Bà Vương đưa mắt nhìn chồng, lại tiếp tục nói vào điện thoại:

- Ba mươi phút nữa mà mẹ còn chưa nhìn thấy con thì đừng về nữa.... a lô.... a lô..

    Rõ ràng bên kia đã cúp máy .

Thiên Tỷ len lén liếc nhìn bà Vương, không hiểu gì cả. Không khí trở nên căng thẳng. Hai tay Thiên Tỷ đặt trên bàn, khẽ bóp nhè nhẹ chiếc khăn trải, chẳng dám thở mạnh.

[Chuyển ver] KHẢI THIÊN: Yêu Anh Hơn Cả Tử ThầnWhere stories live. Discover now