CHAP 6

217 17 5
                                    

Tan học về nhà

-Thiên Tỷ về rồi hả con?

Bà Vương giúp Thiên Tỷ cởi cặp sách, cứ như một bà mẹ đón con gái đi lấy chồng xa về thăm nhà, ôm lấy vai cậu, hỏi hết câu này đến câu khác. Nào là ở lớp có ai bắt nạt con không, nào là các bạn học có tốt không...

Thiên Tỷ dịu dàng nhìn bà Vương, thở dài, không hiểu tại sao Thương Đế lại cho mình một người mẹ nuôi tốt như bà, cậu có gì đáng được như vậy chứ? Nhớ lại cuộc sống khó khăn mười chín năm qua hình như Thương Đế đang đùa cợt với cậu vậy. Thiên Tỷ thường hay nhìn bà Vương rất chăm chú, thầm thắc mắc không hiểu tại sao bà lại tốt với mình như thế.

Bà Vương nhận ra tính cách của chàng trai nhỏ trước mặt mình rất đơn giản; Chỉ cần cho cậu một chút ấm áp, cậu sẽ cảm động mãi không quên, thế nên bà lại càng đối tốt với Thiên Tỷ. Thức ăn trong bát của Thiên Tỷ cao ùn lên như kim tự tháp.

Bà Vương thì luôn miệng nhắc:

-Ăn nhiều đi con, ăn nhiều mới khỏe mạnh được!

Đến nữa đêm, cậu chủ nhà họ Vương mới về. Lẽ nào một ngôi nhà ấm áp tình người như vậy lại không hấp dẫn nổi trái tim phiêu bạt của anh ta? Rốt cuộc anh ta là người như thế nào?

Tối hôm ấy, Thiên Tỷ ngủ rất ngon.

Nhưng được nửa giấc, thì giấc mơ của cậu lại bị Vương Nguyên quấy nhiễu.

..........

-Thiên Thiên, nàng yêu con người rồi phải không!

-Làm gì có!
Thiên Tỷ thẳng thắn đáp

-Còn một ngày nữa là chúng ta thành hôn rồi, nàng có vui không?

-Ư...

-Nàng đã tìm được ân nhân chưa?

-Dạ, vẫn chưa.

-Thiên Thiên, hôm nay Mẫu hậu kể cho ta nghe một câu chuyện. Từ rất lâu rồi, có một  tiên tử xuống trần gian, chỉ vì một giọt nước mắt mà tiên nữ đó đã vĩnh viễn không thể trở lại Thiên đình, trở thành người phàm mãi mãi.

-Tại sao?

-Hình như là, thần tiên xuống trần thì sẽ có thân thể, máu thịt như con người, chỉ có một thứ duy nhất mà thần tiên không có, đó là nước mắt.

-Vậy sao? Nước mắt là gì?

-Chính là.... nước chảy từ trong mắt ra!

-Nước gì mà kì lạ vậy?

-Vậy đó! Được rồi, nàng cứ yên tâm đi tìm ân nhân đi. Trời sắp sáng rồi.... Thiên Tỷ!

-Dạ!

-Ta sẽ đợi nàng!

-Vâng!

Trước khi biến mất, Vương Nguyên khẽ hôn lên trán Thiên Tỷ...

Chỉ trong nháy mắt, cậu đã không nhìn thấy bóng Vương Nguyên đâu nữa. Quang cảnh xung quanh trở lại bình thường.

Thiên Tỷ giẫy giụa, ngồi bật dậy trên giường, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ đã thấy bầu trời trắng nhờ. Xa xa, đường chân trời ánh lên sắc hồng. Trời sáng nhanh vậy sao? Mười chín năm đã qua rồi ư?

Thiên Tỷ đưa tay sờ trán, nhớ lại ánh mắt của Vương Nguyên. Ta sẽ đợi nàng

Chợt cậu mỉm cười.

Thiên Tỷ mặc quần áo, bước đến trước gương chải đầu.

-....?

Thiên Tỷ mở to mắt nhìn mình trong gương, đưa tay lên day day trán.

-...?
Tại sao trên trán cậu lại đột nhiên xuất hiện một dấu hình tia chớp? Tuy rất nhỏ, nhưng nếu để ý thì sẽ thấy rất rõ. Sực nhớ ra nụ hôn trước khi biến mất của Vương Nguyên, Thiên Tỷ chau mày xoa tay lên dấu hiệu màu xanh lam trên trán, rầu rĩ tự nhũ:

-Thế này thì làm sao ra ngoài được đây?

Đi trong sân trường, Thiên Tỷ cứ cúi gằm mặt xuống, sợ người khác nhìn lại làm náo động lên.

Nhưng...

Gã ngồi cùng bàn với cậu sau khi ngủ vùi ba tiết học chợt ngước cặp mắt ngái ngủ lên nhìn cậu một lúc lâu, rồi cau hàng lông mày rậm lại gắt:

-Hôm qua ăn nhiều ớt hả? Cậu xem mụm mọc khắp mặt rồi kìa!Giỏi thật!

Thiên Tỷ muốn khóc mà chẳng có nước mắt. Có điều gần đây, Thiên Tỷ rất vui, nhân gian có nhiều thứ mới lạ cho cậu thưởng thức.

Lần đầu tiên chảy máu, lần đầu tiên được người khác quan tâm, lần đầu tiên cảm thấy con người vô cùng đáng yêu, lần đầu tiên ngồi dưới ngắm nhìn bầu trời bao la. Trước đây ngày nào cậu cũng ở trên đó, mà sao không bao giờ nhận ra bầu trời xanh như vậy, đẹp như vậy kia chứ. Không biết từ bao giờ, Thiên Tỷ đã bắt đầu lưu luyến trần gian. Đặc biết là lúc lên lớp, dùng một đường vạch làm ranh giới với gã xấu tính ngồi cùng bàn
 
Mấy hôm nay, hình như tâm trạng của anh ta cũng rất tốt, thi thoảng còn ngước mắt lên nghe thầy giáo nói gì, ít nhất cũng làm ra bộ:"Tôi đang nghe đây."

Lúc nào buồn chán quá, anh ta lại bám nhẵng Thiên Tỷ, rủ chơi trò gì đó:

-Chán quá, chơi gì đi

Thiên Tỷ bị câm, mà anh ta thì không hiểu ngôn ngữ dấu hiệu của cậu. Thế là Thiên Tỷ liền tìm một tờ giấy và một cây bút viết:

-Cờ ca rô?

Gã kia gãi gãi đầu.

Thiên Tỷ gật gật đầu rồi lại viết

-Không biết à?

-Đùa tôi hả! Sao lại không biết! Chỉ là cảm thấy đơn giản quá thôi. Đúng rồi, thua thì phải chịu phạt thế nào đây?

Thiên Tỷ không nghĩ ra

-Thế này đi, chúng ta lấy đường ranh giới ra đánh cược, ai thua thì sẽ dịch về phía người đó một chút, được không?

Thiên Tỷ gật đầu.

-------------------------------------------------------------

Ta xin lỗi mấy nàng [gãi đầu] Do đang chuẩn bị cho kì thi chuyển cấp nên ta bỏ bê chap quá[cười khổ]

[Chuyển ver] KHẢI THIÊN: Yêu Anh Hơn Cả Tử ThầnWhere stories live. Discover now