Chương 16: Theo dõi

10 1 0
                                    

-A....a....bọn bây rốt cuộc là ai ? Thả tao ra !- Adam bị cột chặt hai tay, nhưng vẫn không ngừng vùng vẫy miệng hét to.
Nhưng những tên áo đen trước mặt, người người lạ lẫm mặt đầy hung tợn, xem lời nói của hắn như đàn gẩy tai trâu, không một chút quan tâm.
Khi tưởng đã chạy thoát khỏi tên tiểu tử phiền phức đó, Adam và thuộc hạ của mình mặt tức giận, miệng nguyền rủa: " thằng cớm thối tha...". Xe vẫn như dự định ban đầu hướng ra cảng biển, dù sao thì mục đích chính của hắn cũng đã nằm gọn trong lòng bàn tay, nắm chặt lấy chiếc vali đen.
Tuy nhiên bên ngoài xe vang lên tiếng nạt pô xe ồn ào, rúc đầu ra khỏi cửa sổ nhìn thì 2 chiếc xe đua đã chạy song song với chiếc xe của hắn, 2 tên mặc áo đen đội nón bảo hiểm bịt kín cả đầu đang dùng súng chĩa vào 2 bên bánh xe.
– Boss.... Boss...- Tên lái xe giọng run lên tiếng
– Gì ?- Adam quát to lên, tình trạng có gì đó không ổn.
– Phía trước... Có xe chặn đầu...
Một chiếc xe Ferrari màu đỏ đang chặn ngang giữa đoạn đường vắng bóng, một bóng dáng nóng bỏng với bộ đồ đen bó sát đang tựa vào cửa xe. Khi cô gái chỉ tay lên cao làm động tác nổ súng, miệng mở hờ một giọng điệu " pằng", lập tức hai tay súng chạy song song hướng bánh xe mà bắn. Chiếc xe vốn dĩ đang bị bắn thủng một bánh, thêm sự công kích khiến xe hoàn toàn thoát li khỏi trạng thái điều khiển, vùng vẫy như một con cá mắc cạn mà đâm sầm vào vệ đường bên cạnh. Adam đập cả người vào thành ghế, nhưng chưa kịp trở mình thì nghe thấy tiếng " đoàng đoàng" phía trước, viên đạn xuyên qua cửa kiếng xe từ khẩu súng của cô gái nhắm thẳng đầu tên tài xế, hắn chưa kịp mở miệng xin tha thì 2 viên đạn đã bắn vỡ sọ. Adam thất kinh khi bị cưỡng chế lôi đi. Đến khi dải băng đen cột mặt được tháo xuống, hắn đã thấy mình bị đưa đến một xưởng sản xuất bỏ hoang ngột ngạt, tay bị cột chặt trong khi vết thương trên vai vẫn chảy máu không ngừng.
Bỗng một làn sáng mở ra từ cánh cửa rộng lớn, Karry xuất hiện với cánh tay bị thương và theo sau là 2 thuộc hạ quen thuộc. Dừng chân trước mặt hắn, nhìn khinh bỉ như thể hắn là một tội nhân phạm trọng tội đang chờ đợi lãnh chúa đến ban bố hình phạt.
– Là ngươi... Karry ?
– Tao biết... Tao lừa tiền tụi bây là không đúng... Bằng không tao trả lại hết số tiền.. Tao chưa đụng đến một đồng nào trong đấy...- Giọng Adam trở nên lo sợ khi đối diện với ánh mắt sắt lạnh chết người ấy, từ lúc nhìn thấy Karry bước vào không hiểu sao hắn lại nổi lên cảm giác khiếp đảm, cảm thấy mình sẽ chết chắc.
Karry không buồn trả lời, mặt cúi xuống gần sát mặt hắn, dùng giọng nói vô cảm ánh mắt se lại như ngọn dao
– Ngươi nghĩ mục đích của bọn ta chỉ là vì tiền thôi sao ? Điều ta muốn bây giờ, ...chính là mạng chó của ngươi .
Đoạn, Karry ngẩng đầu, cầm chiếc ipad lên lướt một hồi, phía bên kia màn hình nhanh chóng hiện lên hình ảnh của một người đàn ông trung niên, tóc phớt hoa râm. Adam nhíu mắt nhìn cũng không nhận ra đó là ai, màn hình bên ấy bỗng bật cười
– Xem ra ngươi không nhận ra ta thật rồi, Le à !
Vừa mới nghe thấy một biệt danh đã lâu không được gọi, Adam hốt hoảng mắt mở to, run cả giọng
– Là ngươi... Ngươi không phải đã chết rồi sao ?
– Hahahaha.... Nhờ phúc của bọn phản bội các ngươi, bấy lâu nay ta sống không bằng chết.- Ngũ Gia cười lớn tiếng như chê cười cuộc sống vô vị của mình, gõ gõ lên bên chân bị tật.
– Hôm nay, ta phải bắt ngươi trả cả lời lẫn lãi cho ta !- Nét mặt bỗng trở nên dữ tợn, đuôi mắt đầy nếp nhăn cong lại.
– Karry, làm việc !
Nhưng Karry lại không ra tay liền, nhìn dáng run như một con hươu nhỏ lạc vào cả bầy sư tử, ngưng đọng giây lát liền nhếch môi nói với Ngũ gia
– Ngũ gia, đột nhiên tôi lại không muốn cho hắn ra đi an lành và nhẹ nhàng như thế nữa.
– Cậu có ý gì đây ? – Ngũ gia ngạc nhiên.
– ....... Hắn ta khiến ông mất hết tất cả, suốt đời mang vết thương tật nguyền đó, cho hắn một phát mà đi như thế quả thật đối xử hắn quá tốt.- Rồi anh nhìn sang phía góc xưởng còn sót lại một chiếc máy kéo, răng cưa sắc nhọn đã rỉ sét thoạt nhìn cũng biết vẫn còn rất sắc bén. anh ngầm ra hiệu cho hai tên đứng gần Adam, khẽ gật đầu, bọn chúng liền lôi hắn nằm trước cửa răng máy kéo.
– Các ngươi làm gì vậy ? – Hét toáng lên.
Karry quay sang nói với Ngũ gia, tỏ vẻ đắc ý – Hắn khiến ông mất đi một chân. Vậy hôm nay tôi sẽ giúp ông đòi lại 2 chân của hắn.- Anh đặc biệt nhấn giọng mạnh câu nói cuối.
– Nhưng lâu rồi ông không quen với cảnh tượng máu me, có chịu được không ? – Lại chợt buông lên một câu nói đùa.
Ngũ gia ở phía bên kia màn hình cười lớn sảng khoái, tự hào với con mãnh thú do đích thân mình đào tạo nên – Tên tiểu tử này, giờ còn biết nói móc ta à ?
Đoạn, Karry tiến từng bước lại gần, cúi sát người nói thầm bên tai Adam
– Có muốn biết tại sao bản thân mình lại ra nông nỗi này không ? – Karry xoay đầu sang bên kia, một bóng dáng to béo quen thuộc run rẩy bước ra từ góc khuất, Adam nhìn là biết đó là tên thuộc hạ thân cận của mình, hiểu ra mọi chuyện tức giận hét toáng
– Ngươi, đồ phản bội...!!!
-Hahahaha,... Ngươi cuối cùng cũng đã nếm trải mùi vị bị phản bội là như thế nào ?- Ngũ Gia vui mừng cười lớn.
Một tay nhấn cần gạt khởi động máy kéo, chiếc máy yên tĩnh như một con quái vật được đánh thức trở nên ồn ào vô cùng, và hiện đang rất đói khát như có thể nuốt chửng bất cứ thứ gì vào chiếc miệng đầy sắc bén đó. Adam nhìn chiếc miệng quái vật đang từ từ tiến lại gần, hét lên cầu cứu nhưng không ai trong đó là nghe hiểu tiếng hắn nói gì. Đến khi cả một mảng sàn nhuốm đậm máu, răng cưa sắc liệm từ từ nhai ngấu nghiến đôi chân của hắn, từng khúc xương da thịt bị nghiền nát như xén một bó lúa nhẹ nhàng, da thịt bay tứ tung máu bắn lên cả mặt của vài tên áo đen đứng gần đấy, nhưng không ai dám nhúc nhích khi Karry vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đẫm máu trước mắt.
-Aaaaaaaaaaaaaaa..... – Tiếng la không hồi dứt cùng với tiếng ồn đầy dữ tợn của máy kéo vang mãi đến khi tên Adam ngất liệm đi vì nỗi đau đớn và máu chảy không dứt, hai chân bị nghiền nát không còn nhận diện ra, máy kéo đã nghiến gần hết đến đầu gối. Lúc này mọi tiếng ồn bỗng nhiên im bặt trong không gian xưởng rộng lớn, Karry xoay lưng tiến về tên thuộc hạ to béo của Adam, giây phút đi ngang qua người Jackson tiện tay giật lấy khẩu súng đang vác ngang thắt lưng bên hông cậu. Tiến gần đến bên kia, chỉ khẩu súng vào sát trán hắn khiến hắn khiếp sợ mà quỳ xuống cầu xin
– Karry... Tôi đã giúp cậu... Cậu tha cho tôi đi!- giọng nói đứt đoạn nói không ra hơi.
– Hôm nay ngươi có thể phản bội Adam Levin, không gì đảm bảo ngày mai ngươi sẽ không phản bội ta. Trên đời này, thứ ta ghét nhất ...chính là bọn chó phản bội như các ngươi! – Vừa dứt câu, một viên đạn xuyên qua đầu tên kia cắm chặt xuống sàn xi măng theo tiếng " đoàng..." vang tai. Một thân ảnh liền đổ gục trong trạng thái quỳ, mắt mãi không nhắm lại mà an nghỉ được.
Karry hướng đến màn hình bên Ngũ gia, ông khen ngợi cậu hết lời, vừa vỗ tay vừa nói – Không hổ danh là con hổ dữ tợn của ta, làm tốt lắm! Còn tên Adam cậu tính sao với hắn ?
– Hắn muốn tự do tự tại đến thế, chu du khắp thế giới. Thì cho hắn suốt đời bị giam lỏng một chỗ, yên tâm! Rất nhanh bọn cảnh sát sẽ phát hiện ra nơi này.- Karry nhìn bộ dạng thê thảm của Adam lòng chợt có một chút gọi là an ủi cho hơn trăm mạng người hoặc nhiều người vô tội đã bị tước đoạt sinh mạng oan uổng bởi thú vui tao nhã mà hắn đặt tên.
Thanh trừng hết mọi dấu vết quan ngại, Karry bước ra về như chưa hề có gì xảy ra, lúc bước lên xe khẽ liếc một ánh nhìn phớt về tên Fate đang xếp hàng đứng chào anh, lại liền nhìn Jackson đang mở cửa cho anh. Cậu như hiểu ra ý nghĩ gì đó, kéo Rose lại nói thầm – Tên Fate đó, em điều hắn ta khỏi vị trí gần Karry ngay lập tức!
– Tại sao ?- Rose không khỏi thắc mắc.
– Một khi Karry đã ra lệnh mà dám làm trái, em nghĩ anh ta sẽ để yên cho những kẻ không an phận sao ? Một thuộc hạ ham muốn lập công đến thế sẽ tuyệt đối trung thành ?- Jackson quả không hổ danh là tâm phúc của Karry, mọi hành động đều không qua khỏi mắt cậu. Rose nghe hiểu gật đầu đồng ý.
Sau đó mọi việc xảy ra theo tiên đoán như thần của Karry, nửa ngày sau cảnh sát ập đến và áp giải tên Adam, nhưng là lên xe cứu thương với bộ dạng sống dở chết dở .
————————————–
– Cậu vào được rồi, cảnh viên Roy – Tiếng nói của cai ngục vang lên. Roy khẽ gật đầu chào rồi tiến vào trong. Cảnh tượng trước mắt cậu, không còn là tên trùm vũ khí mà ngày ngày tháng tháng cậu đều đối diện với tư liệu về hắn, cũng không còn nét hung tợn khát máu khi đánh tay đôi với hắn nữa.Trươc mặt cậu, là một tên tật nguyền khi hai chân đã không còn, chỉ là hai đầu gối không ra hình người, mắt luôn cụp xuống vô hồn, thất thần như người điên.
Roy tiến sát lại gần ánh mắt cương quyết, túm chặt lấy cổ áo hắn chất vấn
– Nói ! Rốt cuộc trong xưởng bỏ hoang hôm đó đã xảy ra chuyện gì ? Điều gì khiến ông ra nông nỗi này?
Nhưng tên Adam vẫn không lên tiếng, miệng lẩm bẩm không ra hơi ánh mắt nhìn ra khoảng không dưới sàn.
Lúc này cai ngục ở góc cửa phòng lên tiếng – Vô ích thôi, hắn đã được chẩn đoán là thất kinh quá độ nên thần trí không bình thường rồi. Cậu hỏi gì hắn cũng không trả lời đâu.
Roy quay đầu nhìn cai ngục, cảm thấy mình có tiếp tục hỏi vẫn sẽ vô vọng, rồi nói với Adam – Còn nhớ cậu thanh niên đã bị ông hại chết trong vụ xả súng ở New York không ? Nhìn ông hiện giờ thật sự khiến những người chết oan uổng đó sẽ bật cười ở bên kia thế giới.- Đoạn, cậu buông cổ áo hắn ra, chuẩn bị bước ra cửa.
– Tuần sau ông sẽ được áp giải về Mỹ, một con chim đại bàng tự do bay lượn như ông, rốt cuộc cũng hiểu rõ cảm giác bị cắt đi đôi cánh, suốt đời bị giam giữ trong lồng sắt.- Dứt câu, cảnh cửa cũng đóng sầm lại, Roy vừa bước đi vừa suy ngẫm:
" Terry, em an nghỉ đi! Adam đã nhận được sự trừng phạt thích đáng của pháp luật."

[REPOST]Sợi chỉ đỏ ( 18+)Onde histórias criam vida. Descubra agora