Chương 11 - Thạch Lâm

2.8K 248 2
                                    


Ở phương diện khác Thư Đường và sư phụ nàng có chút giống nhau, là luôn chậm nửa nhịp. Ví dụ như, bây giờ thì nàng không hiểu được, tại sao sư phụ lại đột nhiên tức giận.

Nhưng nàng mạnh hơn sư phụ ở chỗ là —— cho dù nàng không biết đối phương vì sao không vui, vẫn là trước tiên sẽ đi dụ dỗ đối phương.

Ngay lập tức, Thư Đường còn không kịp nhìn Tiểu Miêu ở bên cạnh đang nghiêng đầu nhìn nàng, vội vươn hai chân trước ra ôm sư phụ, đuôi trắng vui vẻ dao động lên, đồng thời dùng cái mũi ướt nhẹp cọ cọ vạt áo sư phụ, quả thực là dùng tánh mạng để làm nũng.

Chiêu này dĩ nhiên là có hữu hiệu đối với Phù Ngọc, nàng nhìn thấy heo con ở dưới chân liên tiếp làm nũng, rốt cuộc cúi người đem nó bế lên. Chỉ là, nàng một mình ôm lấy nó liền muốn bỏ đi, Thư Đường bận rộn liều mạng túm áo nàng, chỉ cho nàng Tiểu Miêu trên mặt đất.

Tiểu Miêu đúng lúc kêu lên tiếng "Meo".

Tấm rừng đá hình như có chút cổ quái, nếu không mang Tiểu Miêu đi ra ngoài, nói không chừng nó phải ở chỗ này lạc đường mấy ngày. sẽ bị chết đói.

Ngó chừng Thư Đường mang theo ánh mắt cầu khẩn, Phù Ngọc hơi mím môi, đem một tay ôm lấy nó, dùng vươn tay ra một phen ôm lấy Tiểu Miêu trên mặt đất.

"Meo~" Tiểu Miêu mặc dù bị giắt trên cánh tay Phù Ngọc, vẫn là vui vẻ kêu lên một tiếng.

Thư Đường cảm thấy mình đã làm một chuyện tốt, liền cao hứng lên, hướng về phía nó "Hừ".

Không biết vì sao, chung đụng nho nhỏ ở chỗ này, Thư Đường cảm giác tay sư phụ ôm mình đột nhiên siết chặt lại. Nhưng kế tiếp không để nàng suy nghĩ nhiều, thân thể Phù Ngọc dần dần bay lên không, ở trên không làm cho nàng gắt gao ôm lấy cánh tay sư phụ.

Từ từ bay lên bầu trời của rừng đá, Phù Ngọc trên người mang đại thịnh, làm như phá tan gì đó, lúc này mới tăng nhanh tốc độ một đường trở về phòng khách ở tạm.

Ở trên không mắt nhìn bao quát mảng rừng đá này, Thư Đường nhìn xung quanh, đã cảm thấy cột đá ở nơi này thiết lập cũng không lộn xộn, như vậy, tại sao nàng không thể đi ra? Đợi nàng bị thả trên mặt đất, mới chợt hiểu ra được, thì ra là, cột đá ở nơi này mặc dù không nhiều lắm, nhưng bọn họ bày đặt tạo thành một trận pháp theo lời trong sách.

Trận pháp này xem chừng là khốn trận, nàng đối với trận pháp một chữ cũng không biết, vừa rồi không có đợi đánh bậy đánh bạ vận khí tốt, bị nhốt lại ở chỗ này, cũng không ngạc nhiên. Nhưng mà, mình đuổi theo Tiểu Miêu nên mới chạy tới rừng đá này, cho nên nói, Tiểu Miêu làm sao lại xông vào bên trong khốn trận, chẳng lẽ là nó cố ý làm thế?

Thư Đường muốn hỏi một chút Tiểu Miêu, có đúng không Tiểu Miêu có ánh mắt hổ phách mới kịp phản ứng, nàng và Tiểu Miêu thực chất không có trao đổi.

Nghĩ như vậy, nàng cùng các huynh đệ heo, cũng không có chân chính trao đổi a...

Ngay cả chủng tộc mình tiếng nói chung cũng sẽ không, Thư Đường không hiểu có chút bi thương.

[BHTT-Edit] Đồ Nhi Ăn Nhiều Lắm - Đồng SưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ