Chương 18 - Gấu Đen

2.3K 220 7
                                    


Thư Đường duỗi cái cổ nhìn thấy, lông dài đại hán vốn ôm cái bao lớn bây giờ lại rơi rải rác ở trên mặt đất, trong đó có rất nhiều bình sứ rơi vỡ ở trên mặt đất, lộ ra bên trong toàn thảo dược cùng đan dược.

Trong đám người bỗng nhiên có một con heo nhỏ chui vào, tiếng tranh chấp nhất thời biến mất, hai người ở giữa đều nhìn về phía Thư Đường, mà vẻ mặt tiểu cô nương kia rất kì lạ, nhìn có mấy phần không đúng.

Phát hiện mình đang hấp dẫn sự chú ý người ở đây, Thư Đường không thể làm gì khác hơn là hừ một tiếng, gọi sư phụ đến chống đỡ dùm.

Không ngờ, lúc Phù Ngọc đẩy đám người tiến vào, tiểu cô nương tựa như bị kinh sợ, trong nháy mắt hóa thành một đạo hắc ảnh, đột nhiên vọt ra ngoài.

Lông dài đại hán thấy nàng muốn chạy trốn, hét lớn một tiếng, chân phải nặng nề dẫm lên mặt đất, "Tiểu nha đầu ngươi! Đừng chạy!" Dứt lời, vung tay lên, đồ đạt trên mặt đất trong nháy mắt đều trở lại trong bao, bàn tay to lớn của hắn nắm lấy bao vây, nhún người đuổi theo.

Khi đạo hắc ảnh kia xuất hiện, Thư Đường nhất thời hiểu được loại cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến. Tiểu nha đầu một thân hắc bạch hoa văn cẩm bào này, dĩ nhiên là con mèo nhỏ ngày ấy gặp ở rừng đá Thanh Dung phái.

Chẳng trách khi nàng thấy mình thì sắc mặt biến đổi, con mèo yêu này lừa mình và sư phụ, đương nhiên là phải chạy trốn rồi!

Đôi mi thanh tú của Phù Ngọc nhíu lại, nhấc tiểu trừ đồ đệ trên mặt đất lên, chạy thẳng tới hướng hai người kia đi.

Trong lúc nhất thời, vốn là một vòng cùng nhau xem náo nhiệt chỗ đã không có nhân vật chính, quần chúng vây xem thổn thức một phen, cũng đều tan đi.

Mèo yêu tốc độ cực nhanh, bay lượn qua nóc nhà, như một tia chớp màu đen. Nhưng tốc độ của long dài đại hán cũng không kém, đừng nhìn thân thể khỏe mạnh đôn hậu của hắn, còn ôm một cái bao lớn, rốt cuộc vẫn đuổi theo phía sau con mèo yêu, không có bị rơi lại bao nhiêu.

Phù Ngọc khí định thần nhàn theo sát phía sau, Thư Đường đáng thương bị nàng xốc lên, không nhúc nhích được.

Thư Đường không hiểu, tại sao đến cuối cùng, người chịu khổ nhất đều là mình...

Đuổi theo hơn nửa cái thành trì, con mèo yêu rốt cuộc kiệt sức dừng lại, đứng ở một chỗ trống ít người. Nàng dừng lại ở tại chỗ trong nháy mắt, lập tức biến thành hình người, phồng miệng, nhìn long dài đại hán và Phù Ngọc đang đuổi theo phía sau.

"Oanh!" Con mèo nha đầu ngươi chạy đúng là nhanh!" Đại hán đuổi theo, thở hồng hộc, hung ác nói: "Đừng cho là ngươi chạy thì ta không đuổi kịp, ngươi nói mau, mấy thứ này của ta ngươi phải bồi thường như thế nào!"

Thư Đường bị sư phụ để xuống đất, yên lặng nhìn chân đại hán long dài, trong long than thở, lúc trước thấy bộ dáng hắn chỉ là một cái trung hậu hiền lành, thật không nghĩ tới, hắn hung dữ lên lại đáng sợ như vậy.

[BHTT-Edit] Đồ Nhi Ăn Nhiều Lắm - Đồng SưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ