7

230 8 0
                                    

:: Chương 7: Uyên mộng (trung) ::.

Biên tập: Tiểu JaeJae

Beta: Kỳ Lam

Vốn đang ngủ thẳng đến nửa đêm, Huyết Nghiên vẫn đang mê man đột nhiên cảm thấy từ hạ phúc dấy lên một trận khô nóng khó nhịn, ở trong cơ thể y không ngừng trào dâng loạn động, vội vã muốn tìm một cái đào khẩu mà lại không được, yết hầu lại khô đau, y lăn qua lăn lại rốt cuộc ngủ cũng không an ổn nữa, bắt đầu trằn trọc rên rỉ.

Y khó chịu vạn phần, không ngừng hướng về hai bên lăn lộn, Diệp Lăng Vân đã vì y mà lót một lớp y phục xuống dưới ,tiếp xúc với mặt đất mang theo một chút cảm giác dễ chịu, làm giảm một chút khô nóng trong cơ thể y, nhưng mà vẫn còn chưa đủ.

Y tiếp tục lăn qua lăn lại hai bên cho đến khi chạm vào một thân thể mát lạnh dẻo dai.

Thân thể kia tản ra từng hồi khí tức mát dịu tĩnh mịch, hấp dẫn khí huyết đang xao động không thôi trong cơ thể y, khiến y không cách nào kháng cự mà càng dựa sát gần thêm, vươn tay quàng lên cổ đối phương.

Trong nháy mắt da thịt kề sát, y cảm thấy một cỗ mát lạnh ngấm vào da mình, trong chốc lát giải trừ bớt khô nóng trong người y, không khỏi thoát ra một tiếng thở dài thỏa mãn. Nhưng mà được một lát trận khô nóng lại ngay lập tức kéo tới như cơn sóng cuộn trào mãnh liệt, y thống khổ mà sít chặt đôi lông mày, không tự chủ được mà càng thêm liều mạng ôm chặt Diệp Lăng Vân, tham lam mà hấp thụ cảm giác mát mẻ trên người Diệp Lăng Vân.

Diệp Lăng Vân nhìn vẻ mặt thống khổ mà mê loạn của Huyết Nghiên, định quay lại ôm lấy hắn, lại có chút do dự, thân thể cứng ngắt không biết phải làm sao.

Nhiệt độ cơ thể mát mẻ cũng không thể tiêu trừ những rạo rực đang tuôn trào trong cơ thể Huyết Nghiên, nhưng mà có thể khiến đầu óc y thanh tỉnh lại chút ít, đủ để ngay lập tức suy sét lại tình huống thực tế. Y gắng gượng mở to mắt, chứng kiến thân thể hai người đang sít sao ôm nhau, nhìn đến Diệp Lăng Vân vẻ mặt có chút đăm chiêu, vùng giữa đôi lông mày càng thêm nhíu chặt.

Hai người không hẹn mà cùng suy nghĩ: sợ là một loại thành phần khác của Uyên mộng phát tác.

Trong lúc tứ chi dây dưa, quần áo hai người đều có chút hỗn độn.

Diệp Lăng Vân như cũ bị Huyết Nghiên ôm chặt, vừa khó khăn quay lại ôm lấy y, lại không cam lòng đem y đẩy ra, với một loại tư thế xấu hổ, đem theo khẩu khí cũng đồng dạng xấu hổ hỏi: "Ngươi, ngươi có khỏe không?.................. Có cần hay không........... có cần hay không? Ta, ta................" Câu nói kế vô luận thế nào cũng không nói ra được.

Mày Huyết Nghiên cau chặt, lại khổ sở không dám rời khỏi cái ôm của Diệp Lăng Vân, đành phảichán ghét mà mím làn môi mỏng, lạnh lùng nói: "Điểm huyệt ngủ của ta, đem ta trói lại".

"Hả ?!" Diệp Lăng Vân đối diện không kịp phản ứng.

"Mau! Không nghe thấy lời ta nói sao?! Điểm huyệt ngủ của ta, đem ta mau trói lại ! Sau đó ngươi lập tức rời đi, càng xa càng tốt. Nếu ngươi dám nhân cơ hội này làm cái gì, ta sẽ cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong, có tin hay ko?" Âm thanh luôn luôm băng lãnh giờ vì tận lực đè nén khổ sở, so với bình thường có chút khàn khàn.

Hà Nhật Cộng Huề Thủ  Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ