#30 - TN

493 34 6
                                    

"Học trưởng, đây là bữa trưa của anh" Vương Nguyên ngọt ngào cười, đưa cho Thiên Tỉ một hộp cơm nhìn thật đẹp mắt.

"Ừ"

Ngày nào cũng vậy, từ năm nhất khi tình cờ gặp Thiên Tỉ đang chăm chú ngồi trong thư viện đọc sách, Vương Nguyên đã bị vẻ ngoài lành lạnh của anh thu hút. Rồi cứ thế mà yêu anh. Chẳng biết làm gì cứ ngốc ngốc đi theo anh chẳng khác nào chân sai vặt. Nhưng Vương Nguyên không vì vậy mà buồn, chỉ muốn mỗi ngày được bên cạnh anh, làm chút việc cho anh là đủ rồi.

Dịch Dương Thiên Tỉ từ khi sinh ra đã luôn lạnh lùng như thế. Khi còn nhỏ thay vì chạy nhảy nô đùa như những đứa trẻ khác anh lại chọn ở trong phòng kéo rèm đọc sách. Đối với tên ngốc luôn đi theo mình 2 năm qua, anh cũng chẳng bận tâm đến. Dù sao tên đó cũng k giống mấy người đeo bám theo anh gây ồn ào, phiền phức nên cứ mặc kệ như vậy.

Vương Nguyên giống như mặt trời nhỏ, nụ cười chẳng bao giờ tắt trên môi. Còn Thiên Tỉ lại như cục băng ngàn năm trên môi chẳng bao giờ thấy nụ cười.

"Tên ngốc kia thích cậu như vậy, cậu có biết k hả?" Vương Tuấn Khải nhàn nhã gặm táo hỏi.

"Thì sao???" Thiên Tỉ lạnh nhạt hỏi ngược lại.

"Thích hay k để anh đây còn biết. Nếu cậu k thích anh sẽ cua thằng nhóc đó đây"

"Tùy anh thôi, k liên quan đến em" Thiên Tỉ vẫn là một bộ không quan tâm.

Vương Tuấn Khải nghe xong vui mừng hớn hở

"K hối hận??"

"Ừ"

Thật ra Vương Tuấn Khải đã để ý Vương Nguyên thật lâu rồi, nhưng vì thấy Vương Nguyên lúc nào cũng chỉ để ý đến Thiên Tỉ, căn bản k hề chú ý đến anh. Gặp qua nhiều lần rồi vậy mà lần sau gặp lại tên ngốc đó có khi còn hỏi anh là ai. Vốn nghĩ Thiên Tỉ cũng thích Vương Nguyên nhưng xem ra k phải. Được rồi, Thiên Tỉ chú có phúc mà k biết hưởng thì thôi vậy.

Từ hôm đó, Vương Tuấn Khải cứ lượn lờ trước mặt Vương Nguyên. Thiên Tỉ lạnh lùng k quan tâm Vương Nguyên thì Vương Tuấn Khải lại ngược lại, lúc nào cũng ân cần chu đáo. Thiên Tỉ chẳng bao giờ cười với Vương Nguyên còn Vương Tuấn Khải lại luôn vui vẻ cười đùa. Thiên Tỉ chẳng bao giờ trả lời Vương Nguyên quá 5 chữ, Vương Tuấn Khải lại nói rất nhiều.

Vương Nguyên bắt đầu thân thiết với Vương Tuấn Khải hơn trước. Những buổi trưa mang cơm đến cho Thiên Tỉ dần ít đi. Cũng không còn ngốc ngốc chăm chú ngồi nhìn Thiên Tỉ đọc sách.

Con người mà, vốn nghĩ chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu là đủ. Nhưng đến giờ Vương Nguyên mới phát hiện ra bản thân mình cũng khao khát được yêu thương, quan tâm, chăm sóc. Những thứ này Thiên Tỉ đều k cho cậu nhưng Vương Tuấn Khải thì có.

Thiên Tỉ bắt đầu cảm thấy thiếu vắng, buổi trưa bụng đói cồn cào mới ngẩng đầu xem đồng hồ

"Trễ vậy rồi sao??!!"

Đóng lại sách vở đi mua chút gì đó ăn. Trước kia cứ đúng giờ Vương Nguyên sẽ mang cơm đến cho anh, sau đó cùng nhau im lặng ăn cơm. Thỉnh thoảng còn kể vài mẩu chuyện cười rất vô vị. Nhưng bây giờ....Lắc lắc đầu ổn định tâm trạng, Thiên Tỉ bước nhanh về phía căn tin.

[Đoản văn][TFBoys] Đoản Văn Khải Thiên NguyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ