#37 - (3shot) KN-TN

432 26 16
                                    

Sau ngày đó Thiên Tỉ rất chăm chỉ đến nhà Vương Nguyên. Sau khi nghe bác Mã kể hết những gì mà Vương Nguyên đã trải qua. Trong lòng Thiên Tỉ lại dâng lên quyết tâm muốn khiến Vương Nguyên vui vẻ trở lại.

Khẽ xoay nắm cửa, Thiên Tỉ bước vào phòng Vương Nguyên. Vương Nguyên đang chơi đàn, một khúc nhạc buồn da diết. Thiên Tỉ đặt đĩa bánh lên bàn chăm chú nhìn Vương Nguyên.

Đã gần hai tháng nay, Thiên Tỉ ngày nào cũng tới thăm Vương Nguyên. Vương Nguyên bây giờ đã không còn thờ ơ như trước. Lâu lâu cũng sẽ quay đầu nhìn cậu, hoặc gật đầu một cái. Trứng tỏ Vương Nguyên cũng để ý đến sự tồn tại của cậu.

"Thật hay, Vương Nguyên nhi giờ tớ mới biết cậu chơi piano giỏi như vậy đấy"

Vương Nguyên đóng lại cây đàn rồi lặng lẽ bước ra ban công ngồi xuống chiếc bàn nhỏ. Thiên Tỉ mang bánh ra đưa cho Vương Nguyên.

"Là vị dâu, tớ tự làm đấy"

Khẽ gật đầu rồi bỏ một miếng bánh vào miệng. Vị ngọt thanh mát lan tràn trong khoang miệng. Đôi mắt vô thần suốt bao năm qua lần đầu tiên lóe lên một tia sáng nhỏ.

Vương Nguyên biết tất cả những điều Thiên Tỉ làm cho mình. Nhưng không biết phải đáp lại như thế nào. Suốt ba năm chìm trong đau khổ, trái tim Vương Nguyên đã không còn rung động được nữa rồi.

"Vương Nguyên nhi, ra biển chơi không?" Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên đầy mong chờ.

Biển??? Lại phóng ánh mặt ra đằng xa, tim hình như không còn quá đau như lúc trước.

Trên bờ biển Thiên Tỉ vui vẻ bơi qua bơi lại, vẫy vẫy tay với Vương Nguyên. Sau đó chạy vào một phát bế Vương Nguyên lên mang ra ngoài với cậu.

Bị tập kích bất ngờ Vương Nguyên hoảng hốt, ánh mắt ngơ ngác. Thiên Tỉ cười cười giả bộ sẽ thả cậu xuống, Vương Nguyên sợ hãi bám chặt cổ Thiên Tỉ, vội hét lên

"Tiểu Thiên, đừng mà"

Không chỉ Thiên Tỉ cứng người mà ngay cả Vương Nguyên cũng thế. Thanh âm bạc hà trong trẻo khiến Thiên Tỉ như hóa đá, không tin vào tai mình. Còn Vương Nguyên không hiểu sao, qua ba năm lại một lần nữa mở miệng nói chuyện. Vội vàng tránh thoát khỏi Thiên Tỉ, Vương Nguyên liền chạy vào nhà.

Sau một phút thất thần, Thiên Tỉ mừng như điên chạy theo Vương Nguyên. Cậu ấy vừa gọi tên mình, cậu ấy vừa mới nói chuyện với mình.

"Vương Nguyên nhi, Vương Nguyên nhi, cậu gọi lại tên tớ đi...."

"Vương Nguyên nhi, nói chuyện mà..."

"Này này Vương Nguyên nhi, cậu thật ngạo kiều nha~~'"

"Có muốn ăn xúc xích hay không?? Muốn thì mau nói có đi"

Thiên Tỉ từ lúc nghe Vương Nguyên nói một câu đó liền ngày ngày lải nhải muốn Vương Nguyên mở miệng. Vương Nguyên là bị làm phiền đến phát điên rồi. Cuối cùng chịu thua mở miệng nói

"Tiểu Thiên, cậu thật phiền"

"Cậu chịu nói chuyện rồi hay sao??" Thiên Tỉ nhéo nhéo má Vương Nguyên.

[Đoản văn][TFBoys] Đoản Văn Khải Thiên NguyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ