Part 26: Xin chào, anh là Vương Tuấn Khải

2.8K 218 31
                                    

Vương Nguyên chạy ra khỏi ga tàu, trái tim bên ngực đập liên hồi. Tay đưa lên vuốt một chút, hi vọng sẽ vơi bớt cảm giác đau nhói trong lồng ngực. Cứ ngỡ đi xa đến thế rồi, sẽ có thể vĩnh viễn quên đi. Nhưng không, Vương Tuấn Khải như một liều thuốc độc, ám ảnh người ta đến mức trông vô thức cũng có thể sinh ra cảm giác sợ hãi. Vương Nguyên sợ rằng, nếu gặp thêm người nào đó có mùi hương quen thuộc ấy, cậu sẽ không thể chống cự.

Sân trường bình thường vắng lặng hôm nay lại vang lên những tiếng ồn ào, hình như đang nói về du học sinh mới, nghe bảo vừa học bá lại còn đẹp trai. Không biết lúc mình chuyển đến họ có như thế này không? Vương Nguyên thầm nghĩ.

.

Giảng đường- 10:00 AM

Hơn 200 học sinh ngồi trong giảng đường rộng lớn. Quốc tịch, màu da, văn hóa khác nhau, nhưng ở đây, bọn họ là đống học, cùng chịu áp lực nặng nề mà môi trường đại học mang lại.

Giáo viên trên bục là một người đàn ông đã có tuổi, nét mặt nghiêm nghị cùng mái tóc đã 2 màu liên tục giảng dạy các công thức tính toán khó hiểu. Vị giáo sư này còn nói tiếng Anh quá nhanh, khiến Vương Nguyên vừa tới đây không lâu không kịp thích ứng. Cậu chán nản vò vò mép sách, bỗng có người gõ nhẹ lên mặt bàn.

[Hey, What's your name?] CẬu thanh niên có mái tóc đen mỉm cười thật tươi.

[Roy, and you?]

[David. Where are you from? A, I know! From Malaysia?] Cậu thanh niên nghịch ngợm nháy mắt.

[Wrong, From China]

[....] Cậu trai có chút im lặng.

.

.

.

[Chào cậu, mình là Đường Đường.] Cậu trai trẻ gãi đầu. Vương Nguyên có chút trầm mặc.

[Hahahahahahahahah!] Cả 2 phá lên cười vì sự ngốc nghếch của đối phương.

[You!] Vị giáo sư bỗng dưng chỉ vào 2 người, có lẽ, do ồn quá chăng?

[Keep silent!!!]

[Yes, sir]. Sau đó 2 bạn trẻ lại tiếp tục cười khúc khích với một âm lượng nhỏ hơn.

[Tớ tên Vương Nguyên, rất vui được làm quen].

Tâm trạng cậu tốt lên, đây hẳn là một khởi đầu tốt cho việc quên Vương Tuấn Khải đi.

.

Vương Tuấn Khải rời khỏi tàu điện ngầm, sau khi thấy bóng dáng Vương Nguyên đã khuất xa trong dòng người. Lúc va phải cậu, thật muốn níu tay cậu lại, nhưng lại không biết mở lời làm sao, nên đành để cậu đi. Sau khi lấy lại trí nhớ, Vương Tuấn Khải có chút ngượng ngùng, vì những điều quá đáng mà bản thân đã làm với Vương Nguyên, nên làm lành là một điều rất khó khăn. Dù sao thời gian cũng còn dài, Vương Nguyên cũng không thể chạy mất, cứ để cậu từ từ chấp nhận anh một lần nữa.

[Khải Nguyên][KaiYuan][longfic] Bí mật kính cậnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ