Q1 - C25

3.8K 113 2
                                    

Chương 25: Lão thái áo nâu

Edit: Cửu Nguyệt

Beta: Tịnh

“Sao trên đường lại ầm ĩ vậy?” Hai người đang đấu võ miệng, một người đầu đầy tóc bạc đột nhiên từ ven đường đi ra, người mặc xiêm y màu nâu, lưng có chút khòm, cầm trong tay một cây ngân trượng dài năm trượng (1,6m),nhịp chân của lão bà bà có chút chậm chạp, chống ngân trượng chậm rãi đi tới về phía bên này.

Hách Liên Dực Mẫn và Mộ Tĩnh Vân liếc mắt nhìn nhau, hai người đều quan sát, cũng không lên tiếng…

“Ơ? Không có ai à? Mới vừa rồi còn nghe tiếng.” Mắt lão bà bà tựa hồ như không tốt lắm, cũng không nhìn thấy hai người và một con ngựa cách đó không xa, chỉ là vừa từng bước nhỏ từng bước nhỏ di chuyển, vừa nghi ngờ lẩm bẩm một mình: “Còn tưởng rằng có thể tìm được người thay lão bà bà này nhìn đường, sao vừa nháy mắt đã không thấy…”

Tính Mộ Tĩnh Vân lãnh tâm (lạnh lùng), ngay cả nhãn thần cũng chưa từng lay động, còn Hách Liên Dực Mẫn gập cái quạt chạm vào mũi sờ sờ, không biết là có chút ngượng ngùng nào không…

“Ôi… Thương cảm một lão bà bà không chỗ nương tựa như ta, không bằng…” lão bà bà chậm rãi đi tới, chậm như thế nào đi nữa, cũng vẫn là đi tới trước mặt Hách Liên Dực Mẫn và Mộ Tĩnh Vân, cũng không biết có thấy được cây cối khác màu thế nào, liền ở trước mặt bọn họ ngừng lại, không hề đi về phía trước, mà chậm rãi nói tiếp: “Các ngươi giúp lão bà bà chuyện này chứ?!” Dứt lời bỗng nhiên nhảy mạnh lên, chân phải đạp xuống đất, ngân trượng trong tay tấn công về phía Mộ Tĩnh Vân!

Trong lòng Mộ Tĩnh Vân âm thầm kêu khổ, có lẽ vì tướng mạo và y phục thư sinh của y khiến y bị thua thiệt nhiều. Hách Liên Dực Mẫn cẩm y đai ngọc, dung mạo diễm lệ, thần sắc trước sau như một kiêu ngạo tùy tiện, dáng vẻ cởi mở. So sánh y với Hách Liên Dực Mẫn dựa trên bề ngoài, tức khắc liền thấy yếu hơn, cũng khó trách có người đến tìm phiền toái cũng đều gây khó dễ với y trước – đã là phiền toái, vậy khẳng định muốn bắt đầu tìm điểm yếu, có thể uy hiếp làm con tin, lại có thể muốn giết cứ giết không cố kỵ gì – thật đúng là kiếm được vụ mua bán tốt không lỗ vốn.

Hách Liên Dực Mẫn sớm có chuẩn bị, cũng không kinh hoảng, chỉ ở trong lòng nói xấu Mộ Tĩnh Vân một phen, ngoài mặt ngược lại cũng không thấy hao sức, mở quạt ngọc ở trong tay như thường, dáng vẻ ung dung: “Xin hỏi lão bà bà muốn chúng ta giúp chuyện gì mà gấp vậy? Phô trương quá như thế.” Nói “chúng ta,” chính là cũng kéo Mộ Tĩnh Vân xuống nước…

Nói ít lại một chữ ngươi cũng không chết! – Đây là kháng nghị trong ánh mắt của Mộ Tĩnh Vân…

Ai bảo ngươi lấy ta làm người chết thay chứ! – Đây là trách móc trong ánh mắt của Hách Liên Dực Mẫn…

“Hừ! ‘Quỷ Đầu Trượng’ lão bà bà ở trước mắt mà còn dám phân tâm! Hai tên tiểu quỷ đừng khinh người quá đáng!” Lão bà bà áo nâu hừ một tiếng nặng nề, nện ngân trượng trong tay xuống đất, lại phi thân tấn công tới!

Lão bà dùng sức nện mạnh xuống, vừa truyền nội lực vào, Hách Liên Dực Mẫn và Mộ Tĩnh Vân chỉ cảm thấy mặt đất rung chuyển một trận, vừa ngẩng mắt lên đã thấy lão thái áo nâu bổ tới về phía bọn họ, đâu còn có bộ dạng tuổi già sức yếu lúc mới vừa trông thấy ban đầu. Mặc dù vẫn là một đầu tóc bạc, nhưng ánh mắt chớp động, tinh quang bắn ra bốn phía, ngay cả lưng còng cũng thẳng đứng, cầm trượng đầu quỷ trong tay nghiêng người tới trước, tóc bạc tung bay theo gió, khí thế khiến người ta kinh người.

Tại Mỹ Nhân Hoài - Chân Gia Tiểu Đảo ( Tịnh Nguyệt Cổ Trấn Wordpress )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ