Chương 271: Cô đi tố cáo tôi đi

2.5K 11 0
                                    

C271: Cô đi tố cáo tôi đi

Giương chiếc cằm nhỏ nhắn lên cương quyết đối mặt với anh.

Đau đớn làm cô sinh lòng oán giận, bàn tay không khách khí đẩy mạnh Giang Mạc Viễn một cái, "Ai miệng đầy lời nói dối? Giang Mạc Viễn anh chớ ngậm máu phun người!"

Giang mạc viễn nhìn chằm chằm cô, con ngươi co rúc một cái, "Đừng tưởng rằng tôi không biết em đang suy nghĩ gì? Cô chỉ mong Cố Mặc không kết hôn với Hứa Mộ Giai phải không?"

"Bọn họ kết hôn cũng phải ly dị." Cô đứng dậy hướng về phía anh gầm nhẹ một tiếng, "Anh biết tôi đang suy nghĩ gì? Đừng tưởng rằng anh là thần tiên không gì không thể, đâu phải cái gì tôi muốn anh cũng có thể đoán được?"

"Tôi cảnh cáo em, sau này bớt xuất hiện trước mặt bọn họ. Hai người đó có kết hôn hay không cũng không quan hệ gì đến em!"

"Giang Mạc Viễn, tôi chỉ hỏi anh một câu, có phải anh cảm thấy Hứa Mộ Giai làm cái gì cũng đúng phải không ?" Cô đứng ở trước mặt hắn, cư cao lâm hạ* trừng mắt với anh.

(* trên cao nhìn xuống)

Giang Mạc Viễn chau mày, "Tôi không cảm thấy cô ta sai ở đâu!"

"Cô ta rất sai! Cô ta luôn miệng nói yêu Cố Mặc nhưng lần lượt lừa anh ấy, Cố Mặc không phải là người tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hôm nay anh ấy có thể tiếp nhận kết hôn, anh cho là anh ấy thật sự là bởi vì áy náy sao? Tôi cảm thấy Cố Mặc đã bắt đầu chuẩn bị tiếp nhận Hứa Mộ Giai ! Hôm nay nếu Hứa Mộ Giai nói với anh ấy sự thật, cô ta còn có cơ hội, nhưng Hứa Mộ Giai cuối cùng vẫn là lựa chọn nói dối! Anh có biết tai họa ngầm đang diễn ra hay không?"

"Em đang vì Hứa Mộ Giai mà tức giận? Hay là đang vì không thể ngăn chặn được hôn lễ của bọn họ mà ảo não?"

"Giang Mạc Viễn!" Trang Noãn Thần giận đến thật muốn đạp anh một cước, "Anh đừng có suy nghĩ chuyện hoang đường như vậy được không? Tôi nói tôi với Cố Mặc không thể nào chính là không thể nào! tôi hôm nay bực mình không phải là bởi vì Cố Mặc, cũng không phải là bởi vì Hứa Mộ Giai, mà là bởi vì anh! Tư tưởng cường quyền chủ nghĩa của anh thật là làm người khác ghét cực kỳ!"

"Coi như cường quyền thì thế nào? Em không phải là thuộc về tôi rồi sao?" Giang Mạc Viễn giọng ung dung.

Trang Noãn Thần ngực thoáng đau một chút, nín thở, thật lâu mới gằn từng chữ, "Giang Mạc Viễn, anh thật. . . Rất đáng sợ." Nói xong xoay người lên lầu.

Thân hình cao lớn Giang Mạc Viễn bỗng dưng cứng đờ, nhìn bóng lưng của cô lan tràn ở trên thang lầu, một cái chớp mắt muốn tiến lên hung hăng ôm lấy cô, cô giống như là muốn đi ra trong thế giới của anh vậy làm anh nghĩ mà sợ và tuyệt vọng, không nhịn được đứng dậy, vốn là muốn giữ lại nhưng miệng lại quát lớn, "Em đứng lại cho tôi! Tôi cho em trở về phòng sao?"

Trang Noãn Thần đứng lại hành lang lầu hai, cầm thật chặc tay vịn, để cho cô không bị ngã xuống. Cô đứng lại nơi đó, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Giang Mạc Viễn ở dưới lầu, nhìn anh một hồi lâu sau mới sâu kín nói, "Giang Mạc Viễn, đến hôm nay rốt cuộc tôi cũng hiểu tại sao chúng ta yêu nhau lại khó khăn đến vậy, anh có cường thế của anh, tôi có kiên định của tôi, tôi và anh từ đầu đến cuối đều người của hai thế giới. Tôi không hiểu một sai lầm lớn như vậy mà được anh ca tụng cho là đúng? Tôi có thể hiểu được suy nghĩ này của anh và Hứa Mộ Giai, nhưng cũng không có nghĩa là tôi ủng hộ hành động này. Rõ ràng chính là sai, tại sao còn muốn mắc thêm lỗi lầm nữa? Rõ ràng là mang thương tổn cho người khác , tại sao mình còn vui vẻ trên sự thống khố của người khác? Không sai, tôi không có anh làm sao có thể sự nghiệp thành công cao cao tại thượng , tôi bất quá không phải là phụ nữ bình thường như những nữ nhân bình thường khác, nhưng tôi tối thiểu biết giới hạn cuối cùng của nguyên tắc làm người, nếu như vứt bỏ cái cơ bản nhất của luân thường đạo đức mới có thể thành công, vậy thì tôi thà cả đời bình thường như vậy, làm việc vất vả ."

Hào Môn Kinh Mộng 2 - Khế ước đàn ukuleleNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ