Chương 12

6.8K 418 15
                                    

Chương 12: Điều ước của cậu

Câu nhìn thân ảnh quen thuộc, một chàng trai có thân hình cao ráo, một khuôn mặt đẹp, khuôn mặt cậu mong nhớ hằng đêm. Người ấy dần dần bước lại gần cậu, phần thân người ấy che khuất phần ánh sáng của cậu.

Cậu đứng đó như một bức tượng cảm xúc hỗn độn ập đến, cậu muốn khóc nhưng nước mắt chỉ dừng lại ở khóe mắt mà không chảy.

Anh đứng trước mặt cậu vươn tay ôm lấy cậu, áp mặt cậu vào lồng ngực mình. Thủ thỉ vào tai cậu.

- Anh về rồi Tiểu Nguyên của anh.

Bấy giờ tuyến lệ hoạt động nhưng không chỉ hoạt động mà hoạt động phi thường lợi hại a~

Cậu khóc nước mắt lăn dài trên má miệng muốn nói nhưng bị tiếng nấc làm kiềm chế. Cậu dụi đầu vào ngực của anh như một chú mèo nhỏ ủy khuất vậy. Anh ôm cậu thật chặt như muốn khảm cậu vào trong mình vậy.

Không khí buổi tiệc bây giờ phi thường im lặng họ muốn hai người kia có không gian riêng nhưng mà xem cảnh này thật là khiến cho mấy vị khách đang còn độc thân phải ghen tị lắm. Quá lãng mạn mà.

- Khải... em nhớ... anh lắm...

Cuối cùng thì cậu cũng nói ra được tiếng lòng của mình. Cậu nhớ anh lắm nhớ lắm luôn.

- Anh cũng vậy.

Được rồi, được rồi cứ để hai đứa này nói chuyện ôm nhau kiểu này chắc đến mai buổi tiệc còn chưa bắt đầu, thứ lỗi cho ba, ba phải phá hai con rồi, vì baba đói rồi con ạ!

Vương Minh Tuấn hắng giọng.

- E hèm, xin mời chủ buổi tiệc lên đây nói đôi lời.

Khải quay đầu lại nhìn ba mình bằng một cái nhìn lạnh, khiến cho Vương Minh Tuấn phải rùng mình.

Cậu thoát khỏi vòng tay của anh, từ từ chậm rãi bước lên sân khấu, ánh đèn rọi xuống cậu khiến cho bộ áo vest của cậu trở nên huyền ảo và lung linh hơn.

Cậu cần mic và từ từ chậm rãi nói.

- Cảm ơn mọi người đã đến tham dự bữa tiệc của tôi. Hôm nay tôi đã 18 tuổi, đã bước vào tuổi trưởng thành, đến một lúc nào đó tôi còn phải nhờ các vị giúp đỡ, mong các vị chiếu cố hậu bối này.

Anh không ngờ sau bốn năm không gặp mà cậu đã chững chặc hơn nhiều, nói năng cũng rất biết cách. Cậu đã không còn là đứa bé mà lúc nào cũng làm nũng kè kè bên anh nữa rồi.

Anh cười, không chỉ mình anh tạo ra điểm chung giữa hai người nữa mà cả cậu cũng đang tạo điểm chung. Cho đến bây giờ cả anh và cậu đều chưa nói ra tình cảm nhưng mà những từ ấy có còn quan trọng nữa không? Khi hai con tim cùng chung nhịp đập và luôn hướng về nhau. Tình cảm không thể hiện qua lời nói mà là qua cách con tim mình cảm nhận, và cách cho đi tình cảm.

Góc khuất trong con người anh, một nơi mà cậu sẽ không bao giờ tìm được vì trước mặt cậu góc khuất đó đã được ngụy trang một cách hoàn hảo.

Sau khi cậu phát biểu xong thì đến cái nàm cắt bánh. Một chiếc bánh năm tầng màu lam lục rất đẹp. Ở trên măt bánh có dòng chữ

" Happy Birthday Roy Wang "

Trang trí trên đó là một con thỏ nhỏ đang cầm một củ cà rốt tựa đầu bên cạnh một con mèo. Một hình ảnh gợi hình. Cậu cũng đã từng như vậy dựa đầu ngủ trên vai anh.

Các đèn điện được tắt, mười tám ngọn nến trên bánh sinh nhật đã được thắp lên.

Mọi người bắt đầu hát bài háy chúc mừng sinh nhật.
"Happy birthday to you

Happy birthday to yo
Happy birthday
Happy birthday
Happy birthday to you."

" 祝你生日快乐"

Khi mọi người hát xong cậu bắt đầy chắp tay ước nguyện. Sau khi ước nguyện xong cậu thổi tắt nến. Nở một nụ cười với mọi người.

Cậu cắt bánh, chuẩn bị khai tiệc, lúc cắt bánh anh nhìn cậu, sau đó vòng tay qua người cậu, đặt tay lên tay cậu, cùng nhau cắt bánh. Giống như một cặp vợ chồng cùng nhau cắt bánh cưới vậy, ngọt ngào và tình cảm.

Sau màn cắt bánh đầy ngọt ngào của Khải Nguyên ở trên sân khấu, thì bữa tiệc chính thức được bắt đầu. Nhưng hiện tại không khí bữa tiệc vẫn không hạnh phúc không vui vẻ như trong tâm can hai người nào đó.

- Nguyên Nguyên em theo anh ra đây một tí.

Cậu gật đầu, đưa tay nắm lấy tay anh. Họ đi lên sân thượng, vừa mới bước lên sân thượng anh đã áp lấy cậu. Đặt đôi môi của mình lên đôi môi ngọt ngào của cậu. Anh hôn cậu thật sâu, thật lâu cơ hồ là đem hết những nỗi nhớ nhưng vào trong nụ hôn này.

Sau nụ hồn ấy cậu thở hổn hển vì khí thở của cậu đã bị anh hút hết. Đến lúc cậu gần nhue ngạt thở, anh mới lưỡng lự mà dứt ra.

- Nhớ em.

Vương Tuấn Khải chờ Vương Nguyên bình dưỡng lại khí thở mới là lời của mình. Anh thật sự rất rất nhớ cậu. Từng ngày từng ngày anh đếm thời gian trôi qua. Khoảng thời gian xa cậu anh nhớ lắm, nhiều lúc muốn bay về ngay bên cậu nhưng lại không được.

Anh không giống như cậu, khóc trong đêm vì nhớ anh, nhưng anh cũng có lúc yếu lòng, tự thu mình, tự dẹp bỏ cái tính cách băng lãnh kia đi để lại một Vương Tuấn Khải ấm áp dù không ở trước mặt Vương Nguyên. Anh cũng đã dần dần thay đổi mà có lẽ anh chẳng bao giờ để ý. Là anh đã trở nên ấm áp hơn. Nụ cười ít nhưng không phải hiếm như trước kia nữa.

Phải chăng hai người đang dần dần thay đổi mình để thích hợp với người kia. Tạo ra điểm chung nào đó để hòa hợp hai người chăng?

Thời gian sẽ lí giải tất cả.

...

- Vương Nguyên này, khi nãy em ước nguyện điều gì vậy?

Cậu cười thật tươi, mắt nhìn thẳng vào mắt của anh.

- Không phải anh nói điều ước nếu nói ra sẽ mất hiệu lực sao?

- Ừa, cũng đúng.

Anh thở dài, giờ đây anh thật giống con nít giận dỗi. Cậu khoác tay anh.

- Điều ước của em là được anh yêu thương đến suốt đời.

Anh nghe xong lòng như mở hội.

- Nhưng điều này cần gì phải ước, anh sẽ yêu thương em mà. Em phí đi điều ước năm này rồi đấy ngốc à.

Cậu cười thật tươi. Cậu thật sự không ngốc, điều ước đó là điều cậu muốn nhất trong đời. Dù một năm hai năm hay mười năm cậu cũng chỉ ước điều này vào sinh nhật của mình.

Yêu thương được thể hiện qua hành động không phải qua lời nói. Chỉ những người yêu nhau mới hiểu những hành động đó. Giống như tâm linh tương thông vậy. Mỗi nỗi niềm họ đều phát hiện ra chỉ thông qua những hành động nhỏ.

Hãy cho đi yêu thương để có thể nhận lại nó.

[ KaiYuan ](Full) Cưng Chiều Vô Đối : Trúc Mã Của Tổng TàiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ