Chương 64: Lễ đính hôn và chú rể bỏ đi

114 16 0
                                    

Kuromi chuẩn bị đồ để rời đi, cũng không có gì nhiều nhặn. Cô nhìn quanh căn phòng một lượt, nơi này đã từng cho cô vô số hạnh phúc cũng như đau khổ. Rời bỏ nó cũng khó như rời khỏi Gaara vậy. Tay cô hơi run, không phải do lạnh, mà do ảnh hưởng của kết ấn khi cô khai mở nó, cộng thêm với sự cố gắng quá sức khi ngụy tạo bằng chứng giả cho làng Âm thanh. Cơn đau đó càng làm mọi thứ trở nên thật hơn.

Nhưng đó là một phần kí ức lẽ ra không nên thuộc về cô, như thể những giây phút tươi sáng đó là cô đánh cắp trong cuộc đời một người bình thường vậy.

Cô rời khỏi làng Cát, cô đã quyết định nghỉ phép vài ngày, cô muốn được thanh thản nhìn ngắm những vùng đất cô đã từng đi qua trước khi quay lại với cuộc đời trước kia. Nơi đầu tiên cô đến chính là đỉnh núi nơi hai người lần đầu hẹn hò, những ngón tay cô lướt trên cỏ lau, dường như một năm trước mới chỉ là hôm qua, mọi thứ vẫn y như vậy, chỉ là lòng người giờ đã đổi thay. Cô nhìn xuống làng Cát, quang cảnh này thật đẹp, ánh đèn lộng lẫy, hoa treo khắp nơi mừng ngài Kazekage kết hôn, những âm thanh náo nhiệt. Còn cô, đứng ở nơi đây, tách biệt với cả thế giới, và với anh....

...............

Gaara đang đóng vai một chú rể trong đám cưới của mình. Anh thật sự không hề quan tâm đến không khí xung quanh, hàng trăm người đang chúc mừng anh, họ bàn luận, nói chuyện với anh, còn anh chỉ vô thức trả lời lại họ. Khi chào hỏi mọi người xong, bây giờ là lúc bắt đầu bữa tiệc và các nghi lễ, anh bước ra ngoài một lát, nơi này quá ngột ngạt.

Khu vườn nhỏ trồng một ít hoa, mùi hương thoang thoảng trong không khí, càng làm anh nhớ cô thêm da diết. Anh muốn chắc cô đã rời khỏi làng an toàn. Các ANBU đã báo cáo cho anh cô vẫn còn trong phạm vi làng Cát, điều đó càng làm anh lo lắng, lẽ ra giờ này cô đã rời đi. Nhưng anh không thể bỏ đi tìm cô, vị trí của anh là ở đây, là chồng tương lai của Namiko. Bây giờ ngẫm lại, hình như anh chưa bao giờ nói với Kuromi anh yêu cô biết chừng nào, tất cả những gì anh làm chỉ là cố dồn mọi cảm xúc của mình vào những hành động khi ở bên cô. Cô luôn thoải mái nói yêu anh, nhớ anh, còn anh luôn yên lặng, khi cô mãi mãi đi khỏi vòng tay anh, anh vô cùng hối tiếc đã luôn kiềm chế bản thân khi ở bên cô.

Temari khẽ thở dài khi nhìn em cô như vậy. Cô không ưa Kuromi, nhưng không hề muốn em cô đau khổ, huống chi Namiko kia tật quá tầm thường so với Gaara. Nhưng trong đời không phải lúc nào cũng có thể có cái mình mong muốn.

Kankuro đến muộn, anh vừa trở về sau nhiệm vụ, lúc đi đến đây anh đã thoáng thấy Kuromi trên đỉnh núi, cả 2 người đều rất đau khổ như vậy, thật là sự trớ trêu của tạo hóa. Kankuro luôn muốn em trai mình được hạnh phúc, hay ít nhất sống thật một lần trong đời với cảm xúc của nó mà không lo toan gì đến hậu quả. Từ khi nó sinh ra đến giờ, số ngày hạnh phúc chỉ đếm trên đầu ngón tay, nó chưa bao giờ dám nơi lỏng cảnh giác với tất cả mọi người xung quanh, kể cả Kuromi. Nó luôn sợ hãi. Kankuro muốn, khi em trai anh chia tay Kuromi, sẽ là đường đường chính chính mà đi, không phải tràn đầy nhớ nhung, thương tiếc, hối hận vì chưa một lần thể hiện trọn vẹn cảm xúc của mình như vậy.

[GaaxOC] Bình Minh Của Sa MạcWhere stories live. Discover now