Chương 1

1.4K 48 4
                                    

Đám mây trong nháy mắt chuyển thành màu xám, không khí ẩm ướt ngưng tụ, hóa thành mưa rơi xuống mặt đất.

Thời điểm tan tầm, Cảnh Du gấp rút ở trên đường, cũng như mọi người vì mưa to bất chợt mà chật vật tìm nơi trú mưa.

_"Meo! Meo!"Tiếng mèo kêu làm cho Cảnh Du phải dừng lại.

Bước lui một vài bước hướng bên phải ngõ nhỏ vừa vặn nhìn thấy trong góc tối đang có một vật thể trắng trắng bị hai ba con mèo hình thể to lớn hơn vây quanh ức hiếp.

Theo bản năng đi đến đem mèo lớn đuổi đi, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn nhìn con mèo nhỏ* còn hơi phát run.

*Nguyên bản là chó đó nhưng mà vì chuyển ver thành Chô Chô cho nên mình chuyển thành mèo cho hợp lí.

_Tốt rồi! Không có việc gì – đưa tay sờ sờ tiểu miêu, yêu thương nhìn nó.

Con mèo nhỏ ngẩng đầu, ngước đôi mắt to tròn nhìn Cảnh Du, sau đó "ao ô ao ô" kêu hai tiếng, bước tới gần hắn, còn mang theo tiếng chuông.

_A! Là trên cổ buộc chuông sao? – thấy trên cổ tiểu miêu đeo một cái chuông nhỏ màu xanh, hẳn là do chủ nhân trước đây đeo cho nó.

_Thực xin lỗi a. . . Ta không có cách nào dưỡng ngươi được – đau lòng đau lòng , nhưng do là hiện tại bản thân rất bận rộn. . . Sờ sờ, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, hẳn là sẽ có người muốn đem về nuôi nha!

Cảnh Du đưa nó ôm vào trong ngực, dùng áo khoác bọc bên ngoài, chạy tới ngõ nhỏ bên ngoài, thẳng đến một cửa hàng tiện lợi mới dừng lại.

Đem tiểu miêu ôm trong lòng, không màng nước bẩn, dùng áo khoác của mình lau khô, sau đó cẩn thận đặt ở dưới mái hiên, không cho nó lại bị ướt nước mưa.

_Ngoan ngoan, hẳn là sẽ có người đem ngươi về nuôi. . . Đừng để bị ức hiếp nữa. – Nghĩ muốn xoay người rời đi, rồi lại nghe được sau lưng truyền đến từng tiếng rên rỉ của tiểu miêu.

Thương cảm quay đầu lại, Cảnh Du mới phát hiện con mèo nhỏ chân trước bên phải chảy máu, hẳn là vừa mới bị thương.

_A. . . Thế nào lại bị thương. . . – lại ngồi xổm người xuống, tiểu miêu lập tức liền cọ cọ.

_Này...phải làm sao? – có chút do dự nhìn, vẫn là lương tâm bất an, lại đem tiểu miêu ôm lấy, tiếp tục trở lại ngã tư chạy gấp rút không quản mưa to.

Về đến nhà, Cảnh Du cởi bỏ quần áo ẩm ướt, ôm tiểu miêu hướng phòng tắm đi vào, lúc đi ra hắn bọc khăn tắm, trong tay còn ôm con mèo nhỏ.

Dùng khăn sạch lau thân thể tiểu miêu, cẩn thận cầm máy sấy khô, nhìn trên miệng vết thương, may là chỉ bị xây xát nhẹ. Cảnh Du đứng dậy cầm hộp cứu thương, thuận tiện mở điện thoại trả lời.

_"Cảnh Du! Em là Từ Lộ đây ~ gần đây có khỏe không? Hiện tại em đã ở Mĩ , ngày mai bắt đầu tiếp nhận công việc quản lý bên này. Cho dù chia tay chúng ta vẫn là bằng hữu ah! Anh nhớ tự mình chiếu cố bản thân, đừng khiến thân thể mệt."

Cảnh Du bất đắc dĩ cười cười, Từ Lộ quả là mạnh mẽ, nói muốn tự mình đi theo ba đến nước ngoài mở rộng sự nghiệp.

Chỉ cùng mình nói hy vọng tách ra một chút, sau đó không hề hỏi qua ý kiến của hắn liền đóng gói hành lý đi rồi, hắn cuối cùng chỉ có thể lựa chọn thông cảm. . .

Con mèo nhỏ giống như nhìn ra tâm tư Cảnh Du, đầu hơi hơi cúi xuống , đưa cái lưỡi nhỏ ra nhìn hắn.

_A!! Đúng rồi! Ta gọi là Hoàng Cảnh Du !- khử trùng một chút, đem vết thương buộc lại.

_Hảo! Như vậy là xong rồi ! – con mèo nhỏ liếm liếm cái chân được băng vải, lại đối Cảnh Du "meo " một tiếng, như là nói lời cảm tạ.

_Không cần khách khí! – Cảnh Du cười đến lộ ra răng hổ, ôm lấy con mèo nhỏ ở trước mặt đang nhìn hắn.

Kỳ thật hắn rất thích tiểu miêu nha, chỉ là bởi vì trước kia Từ Lộ không thích động vật, đành phải thôi không nuôi, hiện tại nếu không có băn khoăn gì, chi bằng để tiểu miêu đơn độc này ở cùng mình.Nhìn con mèo trước mắt bộ dáng đáng yêu cực kỳ, Cảnh Du đem mũi mình cùng mũi kia cọ cọ, hôn tiểu miêu một cái.

_Đã đói bụng rồi sao? – đem tiểu miêu đặt xuống sau đó Cảnh Du đi vào phòng bếp, hắn nhớ rõ tủ lạnh còn có một chút sữa.

Nhưng mà. . . Từ phòng bếp đi ra, Cảnh Du bị cảnh tượng trước mắt hù dọa rồi.

_Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi là ai! ! – trên ghế sa lon là một mỹ nhân, ánh mắt nhu tình nhìn hắn chằm chằm, miệng cười rộ lên, thân thể trắng nõn.

Không đúng! Tại sao không có ngực! ?

Xuống chút nữa vừa thấy...! Là nam nhân! ! ? ? Càng hết hồn chính là trên đầu có hai cái lỗ tai màu trắng, phía sau có cái gì tựa như là cái đuôi lúc ẩn lúc hiện.

Trọng điểm là . . Vì cái gì hiện tại trần như nhộng ngay ở nhà ta ah~?!

_Meo! Meo! – nam nhân đột nhiên bổ nhào về phía hắn, ly sữa bò trên tay liền như vậy bị đổ lên người cả hai.

_Uy! Uy! Từ từ! Từ từ! – nam tử bắt đầu không ngừng liếm sữa trên người Cảnh Du, dẫn đến Cảnh Du không ngừng run rẩy, như vậy nếu tiếp tục đi xuống dưới thì không thể được, nhanh mang cậu đẩy ra.

_Meo! – cái đuôi không ngừng đung đưa, trên cổ tiếng chuông thanh thúy rung động.

_Ngươi là ai a?

_Meo! Meo!

_Đừng có meo meo, ngươi. . . – Cảnh Du lúc này chú ý tới cậu bên phải tróc ra băng vải, nhìn nhìn lại cái chuông màu lam ở cổ.

_Vừa mới nãy là tiểu miêu! ! ! ! ! ! – Cảnh Du cực kỳ kinh ngạc trợn to mắt nhìn người trước mắt. . . .

Mèo. . . . Biến thành người? ? ? ! ! ! !

Cảnh Du nháy mắt có chút hóa đá, hắn còn chưa kịp phản ứng, nam nhân lại tiếp tục động tác liếm mút, tựa hồ thực thích hương vị sữa, không ngừng đung đưa cái đuôi.

[Du Châu]Animal LoverNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ