Chương 7: Chúng ta làm bạn nhé...

58 1 0
                                    

Lên phòng hắn lấy bịch thuốc nó đưa cho ra bôi lên vết thương, dạo này không hiểu sao hắn hay nghĩ đến nó nhiều hơn, trong giấc mơ của hắn nó cũng xuất hiện, nó đứng đó và cười với hắn, hắn cứ mãi suy nghĩ cho đến khi nghe tiếng gõ cửa "cốc! cốc! cốc!"

- Vào đi, cửa không khóa.

- Cậu chủ, ông bà mời cậu xuống nhà. Tiếng của người giúp việc nhà hắn vang lên.

- Cháu biết rồi. Hắn trả lời bà rồi đứng dậy bước xuống phòng khách, đến nơi thấy ba mẹ ngồi đó, vừa thấy hắn, mẹ hắn lo lắng hỏi:

- Vũ Lạc, con bị sao thế? Sao mặt con toàn vết thương vậy?

- Dạ không sao, con không cẩn thận nên bị ngã thôi, con bôi thuốc rồi không sao đâu mẹ.

- Thật không sao chứ? Có cần mẹ dẫn con đi bác sĩ không? Bà nghi ngờ hỏi hắn.

- Dạ không sao ạ.

- ờ, có gì nói mẹ nhé.

- Vũ Lạc này. Ba của hắn lên tiếng.

Con lớn rồi, cũng đã hiểu biết mọi chuyện nên ba mẹ có chuyện muốn nói với con.

Hắn nhìn thấy mẹ cúi gằm xuống bàn, ba hắn tiếp:

- Ba mẹ đã lâu không còn yêu nhau nữa, nhưng ba mẹ vẫn cố sống vì 2 chị em con. Ba và mẹ nghĩ cả 2 cần giải thoát cho nhau để tìm kiếm hạnh phúc mới, thế nên ba mẹ đã quyết định ly hôn. Con có thể sống với ba hay mẹ là do con chọn.

- Tại sao? Tại sao lại ly hôn chứ? Hắn hét.

- Con à... nước mắt mẹ hắn rơi lã chã.

- con cứ suy nghĩ đi, ở với ba hay mẹ đều được, ba mẹ sẽ không ép con, chị con cũng biết chuyện này rồi. Ba hắn lại nói.

- Chẳng lẽ vì 1 người phụ nữ bên ngoài mà ba vứt bỏ gia đình này sao? Ba làm như vậy được sao? Ba không cảm thấy có lỗi với mẹ, với con và mẹ à? Ba làm con thất vọng quá. Hắn đứng dậy chạy đi ra khỏi nhà, thấy hắn chạy đi mẹ hắn cũng chạy theo nhưng ra đến cửa bà dừng lại rồi ngồi xuống khóc nức nở. Ba hắn vẫn ngồi đó ông trầm ngâm như nghĩ ngợi 1 điều gì đó. 1 gia đình đã từng rất hạnh phúc vì sao lại ra nông nỗi này chứ? Chẳng 1 ai biết cả.

Hắn cứ chạy mải miết cho đến khi đôi chân mỏi hắn mới ngồi xuống thở hổn hển, có 1 thứ mà người ta vẫn hay gọi là nước mắt vừa rơi xuống.

Cốc... cốc ...cốc...

- Mẹ vào đi cửa không khóa.

- Con đang làm gì? Học bài xong chưa? Mẹ nó ôn tồn hỏi.

- Dạ xong rồi mẹ, con đang đọc truyện. Nó trả lời mẹ nó.

- Con này. Dạo này học hành mệt lắm không con?

- Dạ bình thường mẹ ơi.

- Sao mẹ thấy con ốm thế. Dạo này con có thấy chỗ nào không khỏe không?

Cậu bạn cùng tênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ