Chương hai: Rau mùa.

4.4K 188 9
                                    

Trải qua ba tuần ngày, vết thương trên đầu Trần A Nam dần biến mất, khi nàng phát hiện cơn đau cũng không còn dữ dội, thậm chí mấy mảng bầm tím cũng mờ dần đi, nàng liền nghĩ muốn chạy đi bên ngoài, phụ giúp cha nương làm đồng cũng được, cùng ca ca tỷ tỷ chơi đùa cũng được. Chứ nếu mãi nằm lì một chỗ, không bệnh cũng muốn phát bệnh.

Trần A Nam chân nhỏ xỏ giày, nhanh nhẹn khoác thêm hai lớp áo bông vì trời đã muốn vào thu, nàng tự mình vấn lên hai bím tóc nhỏ trên đầu, sau đó liền phấn khởi chạy ra bên ngoài kiếm mọi người.

Khi Trần Bắc cùng Lệ Tố và các con đang nhanh chóng cấy đất, tránh cho sau đông đất hư đi thì hắn liền nhìn thấy hình bóng nhỏ nhắn như cục bông của Trần A Nam chạy tới.

Nàng thân người nhỏ bé, hai bím tóc nhỏ như hai trái đào càng khiến dung nhan trắng ngần trở nên đáng yêu, áo khoác bông bao lấy A Nam càng khiến nàng trông như thiên sứ nhỏ.

Trần Bắc đưa tay đón lấy thân ảnh của A Nam, nâng nàng lên cao, bộ dạng cưng chiều mà nói.

"Bệnh còn chưa khỏi mà đi đâu?"

Trần A Nam dẩu môi nhỏ, ôm chặt lấy phu thân, không vui bảo.

"Nằm mãi chán lắm, cha cho con phụ cả nhà với!"

Lệ Tố đứng bên cạnh nghe nàng ai oán đòi làm việc nông, khẽ thấy buồn cười.

Nàng thầm nghĩ đứa nhỏ bốn tuổi thì làm được gì?

"Muội còn bệnh, không cho làm. Lại làm ông ngoại biết sẽ nổi giận với chúng ta."

Trần Nguyên thân người cao gầy, một tay cầm cuốc một tay lau mồ hôi trên trán, nhăn mày anh tuấn ngăn cản ý tưởng của tiểu muội bảo vật, dù hắn có cưng chiều nàng nhưng việc nông vốn khổ cực, nàng còn nhỏ, lại mới khỏi bệnh, còn lâu hắn mới cho phép nàng chạm tới công việc nặng nhọc này.

Trần A Nam trợn mắt liếc nhìn ca ca nàng, hơi bất bình.

Nàng chỉ muốn cùng cả nhà làm việc, kiếp trước không thể nay liền muốn làm.

Cực cũng muốn làm.

Nàng không muốn bỏ lỡ bất kì khoảng khắc nào bên người thân.

"A Na không nhăn, muội tới giúp tỷ nhặt rau là ổn."

Trần Phù Dung từ xa đi tới, dung nhan nhã nhặn hiền dịu, đặt xuống rỗ rau trên tay, ôm lấy A Nam trong lòng phụ thân, yêu chiều vỗ đầu nàng.

Trần A Nam phấn khích gật đầu, sau đó liền tay nhỏ nắm váy tỷ tỷ, ngoan ngoãn mà đi theo.

"A Na muội cầm lấy chỗ này sau đó cứ mạnh tay mà nhổ lên, được chứ?"

Trần A Nam đầu nhỏ khẽ gật, nhớ kĩ thao tác của tỷ tỷ, sau đó nàng liền bắt tay vào làm.

Trần A Nam nhìn bàn tay nhỏ trắng ngần nổi bật trên khóm rau của mình,khẽ chau mày, thầm nghĩ nàng thật có thể bật ra được gốc rau này sao?

Hình như không khả thi lắm.

Trần A Nam khẽ lắc đầu, sống hai kiếp nàng không nghĩ ngay cả một gốc rau còn bật không nổi đâu?

[Tạm Drop The Beat, Trùng sinh, Cổ đại]VƯƠNG PHI A NAMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ