CHƯƠNG 19 : PHÁT BỆNH

384 10 0
                                    



" Tiểu Họa, chúng ta cho mời thái y đi..." Tiểu Hồng đề nghị, Tiểu Họa trừng mắt nhìn Tiểu Hồng, lên tiếng : " ngươi không nghe thấy vương phi không muốn cho người khác biết chuyện này sao?"

" Ta biết... nhưng là!" Tiểu Hồng lo lắng

Vân Tiếu Khuynh thấy vậy, cảm thấy một thoáng ấm lòng, hai tiểu nha đầu này thực sự rất quan tâm đến nàng, mới khẽ lên tiếng : " ta... khụ!.. không sao, chỉ là.. cũ tật mà thôi! Các ngươi,,... tuyệt đối không để lộ cho... hắn biết, biết không?!" Tiểu Hồng cùng Tiểu Họa nghe vậy, một thoáng thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu

Vân Tiếu Khuynh an tâm, nhắm mắt, hơi thở nhẹ nhàng đều đều, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, cơ thể này,... đúng là càng ngày càng khó khống chế!

Trong khi đó, ở ngoài đại sảnh Lăng Hàn vương phủ

" Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao nói bổn vương nợ ngươi?..." Hàn Kỳ cười cợt nhìn hồng y thiếu nữ trước mặt, mi gian một thoáng phiền lòng. Nữ tử này khiến cho y cảm giác rất thân quen nhưng là không sao nhớ được! Hoa Tuyết Yên dẫu nghe mẫu thân của mình nói y đã mất trí nhớ, nhưng nhìn y dùng ánh mắt lãnh đạm như vậy nhìn mình, tâm từng đợt liên hồi đau đớn, nàng há miệng thở dốc

" Thất ca ca.... không còn nhớ Yên nhi sao?!" Hoa Tuyết Yên sầu thảm cười, dung mạo đẹp đẽ tràn ngập ưu thương, sóng mắt tràn đầy đau xót

Hàn Kỳ khẽ cười : " cô nương có lẽ nhìn lầm người, bổn vương từ trước đến nay chưa từng gặp cô nương!" Hoa Tuyết Yên nhẹ giọng đáp : " thất ca ca, chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, cảm tình thanh mai trúc mã, quen biết nhau hơn mười năm... huynh đã nói rằng huynh thích ta, muốn ta làm vương phi của huynh?!"

Hàn Kỳ không hờn giận nhíu mày, lãnh đạm nói : " vương phi của bổn vương chỉ có một, mà hiện tại vương phi đang ở trong phủ, cô nương, ta không mong ngươi lặp lại lời đó". Vương phi của hắn, chỉ duy độc mình nàng ấy mà thôi!

Hoa Tuyết Yên thảm đạm cười, khóe mắt ửng hồng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy : " vương phi chi có một sao?! ba năm trước huynh cũng từng nói với ta như vậy... thất ca ca, ba năm trước huynh vì cứu ta mà mất trí nhớ! Huynh...." Hàn Kỳ sững người nhìn hồng y nữ tử trước mặt, quả thật hơn ba năm trước y bị mất trí nhớ, y cũng không rõ vì sao, chẳng lẽ thực sự là vì nữ tử này. Nữ nhân này nói y từng hứa lấy nàng ta làm vương phi, chuyện này cũng là sự thật! không thể nào, nếu như vậy sao y lại không có chút ấn tượng nào? Nếu đã từng yêu say đắm, như vậy sao lại dễ dàng quên được?!

" Ta.. có từng nói yêu ngươi sao?!" Hàn Kỳ đột nhiên hỏi như vậy, Hoa Tuyết Yên sững sờ, cười khổ : " huynh rất lãnh tình, cho nên chưa bao giờ nói câu ấy với ta, nhưng là ta cảm nhận được, huynh... thích ta..."

" Ta yêu nàng...! Vương phi của ta, rất yêu, rất yêu..." Hàn Kỳ nhẹ giọng lên tiếng, thanh âm tràn đầy quyết tuyệt, đối diện nhìn Hoa Tuyết Yên thật sâu, y nói : " người ta yêu duy độc chỉ có nàng ấy mà thôi, ta sẽ không yêu bất cứ kẻ nào khác, chuyện quá khứ hãy dể quá khứ trôi qua đi"

Hoa Tuyết Yên nghe vậy, cười lớn, nụ cười mang bao nhiêu là chua chát đắng cay, nàng gằn từng tiếng : " quá khứ sao?! nếu có thể dễ dàng quên đi sao có thể là yêu, mười mấy năm bên cạnh, yêu say đắm... Thất ca ca! huynh bảo Yên nhi sao có thể quên, ta không cam tâm, rõ ràng là ta đến trước, rõ ràng chúng ta mới là một cặp không phải sao?! ba năm trước huynh vì cứu ta mà suýt bỏ mình, huynh không nhớ sao, ...?!!"

TIẾU DIỆN VƯƠNG GIA, LÃNH ĐẠM VƯƠNG PHINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ