CHƯƠNG 19: Ác mộng ký ức

2.5K 12 0
                                    

Ashley ghé căn hộ của My vào một chiều thứ bảy, theo lời mời của My và Phương. Bữa tối đặc biệt do hai cô gái vào bếp, gồm toàn món ăn Việt Nam. Riêng món gỏi có tới ba món, chỉ nghe thôi đã chảy nước miếng vì chua: gỏi cóc, gỏi xoài, gỏi bưởi. Khi Ashley đến là món ăn đã được dọn sẵn trên bàn, ba cô gái lao vào chiến đấu. Ăn đến no căng bụng mà đồ ăn vẫn còn dư ê hề.

Em đúng là no bụng đói con mắt. Nghe lời chị Phương thì đã không bị dư đồ ăn rồi. Hic.Cũng không sao đâu. Em để tủ lạnh mai mốt ăn tiếp.Hoặc gói lại chị mang về cho. Hehe – Ashley tự nhiên nói.Ý hay đó chị. Em gói cho chị Phương luôn nha. Đồ ăn ngoài này đã dư, trong bếp cũng còn quá trời.Thôi, phần Phương cứ để ở đây. Bữa giờ Phương ăn ở nhà em không mà.Hì hì, cũng phải ha.Ủa, mà My nè. Sao chị thấy đồ con nít quá trời vậy. Em may bán hả?Hihi, không đâu ạ. Em may cho con em đấy. Chị Ashley, em có thai rồi ạ.Em có thai rồi? Em có nói với anh Khôi chưa?Chưa ạ. Em định tạo bất ngờ cho anh ấy khi về nước.Cái thai bao lâu rồi?Chị Phương nói chắc khoảng ba tháng ạ. Sao vậy chị?

My thấy giọng Ashley có chút lo lắng, hồi hộp hỏi. Ashley thì lấy điện thoại ra, nhập vài thông tin vào một phần mềm tra cứu dữ liệu nội bộ.

Mũi tiêm tránh thai gần nhất của em là cách đây sáu tháng. Em ở Úc về cũng nửa tháng rồi. Chắc không sao.Không sao gì vậy chị?À, chị chỉ loại trừ trường hợp cái thai không phải là của anh Khôi đó mà.Chị làm em lo quá. Chắc là của anh Khôi mà.Ừ, tính theo thời gian thì chắc là vậy. Em định bao giờ báo tin cho anh Khôi?Khi nào anh ấy về ạ.Hihi, em giữ bí mật nổi không?Nổi mà chị. Anh Khôi cũng ít gọi điện nhắn tin cho em lắm. Không sợ vui miệng quá mà lộ bí mật đâu ạ.Ừ, anh Khôi ít nói lắm, tính anh Khôi cũng không thích nhiều chuyện. Hồi mới vào trường Y, chị còn tưởng anh Khôi bị câm nữa kìa.Ồ, chị Ashley học chung trường với anh Khôi ạ?Đúng rồi. Anh Khôi hồi trong trường, học giỏi cực kỳ, nhưng lúc nào cũng lạnh lùng. Lạnh lùng theo kiểu đáng sợ lắm chứ không phải kiểu lạnh lùng soái ca đâu. Nên không ai dám lại gần.Ồ, hồi xưa anh Khôi như vậy sao. Chị Ashley kể thêm cho em nghe nữa đi ạ.Thì bây giờ anh Khôi vẫn lạnh lùng đấy thôi. Chỉ là ảnh biết tiết chế sự đáng sợ rồi nên người ta mới thấy ảnh quyến rũ bí ẩn.Hì hì.

Cuộc trò chuyện của My và Ashley cứ thế xoay quanh Hữu Khôi và những kỷ niệm vui hồi Ashley còn đi học. Thảo Phương thì không muốn nghe những chuyện như vậy nữa nên đã lấy cớ về sớm. Trong đầu My lúc này có thêm hình ảnh về một Hữu Khôi thuở còn là sinh viên trường y, trẻ măng, xuất chúng nhưng cô độc. My thầm nhủ, My sẽ luôn bên Khôi, sẽ không bao giờ để Khôi phải cảm thấy cô độc lần nào nữa.

***

Chỉ ba tuần sau khi My về Việt Nam, Khôi đã về theo. Khỏi nói cũng biết My vui mừng thế nào khi theo Vương ra sân bay đón Khôi.

Hữu Khôi!

Khôi chưa xuống hết khỏi cầu thang từ máy bay riêng, My đã lao tới, ôm chầm lấy Khôi. Vòng tay ôm lấy My, Khôi bế My ngồi vào trong chiếc Mercedes màu đen. Vương lái xe đi về hướng căn biệt thự của Khôi ở Quận 2.

Vừa vào đến tiền phòng, Khôi liền đặt My nằm ngửa lên chiếc ghế dài đặt cạnh tủ giày.

Tôi nhớ em quá, Uyển My.Hữu Khôi, em cũng nhớ anh nhiều lắm.

Dù Sợ Vẫn Cứ Yêu - NANANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ