chương 99

7.3K 188 1
                                    


  Tịch Nguyệt ngủ đến vô tri vô thức (không biết gì), mơ mơ màng màng, nàng cảm thấy chân của mình ngứa ngáy.

Ưm lật người, trong miệng lầu bầu lẩm bẩm: "Tại sao vào mùa thu trên núi còn có muỗi....."

Tiếng cười thật thấp, bàn tay tiếp tục dao động xuôi theo chân nàng......

"Bốp!"

Người trêu chọc bị đánh một cái, người nên ngủ vẫn tiếp tục ngủ.

Ngược lại tính tình Cảnh đế tốt, tiếp theo bàn tay tiếp tục vuốt ve không thôi.

Ngay cả đám Cẩm Tâm bên cạnh cũng có chút nhìn không nổi, muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng lại kiêng kỵ thân phận mình, chỉ đành phải đứng một bên.

Có lẽ cảm giác ngứa không ngừng truyền đến, rốt cuộc Tịch Nguyệt từ từ tỉnh lại: "Cẩm Tâm, huân chút hương...... Có muỗi......"

Nàng mơ mơ màng màng, tuy nhiên lại không ảnh hưởng tầm mắt nàng, đợi đến khi thấy rõ người ngồi trên giường hẹp, nàng chợt ngồi dậy, có chút ngượng ngùng: "Thần thiếp gặp qua hoàng thượng."

Cảnh đế cười ha ha.

Chỉ là tay này vẫn tiếp tục động tác trên chân nàng.

Tịch Nguyệt liếc một cái, trong nội tâm hiểu rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, cắn môi dưới, lầm bầm: "Thì ra là không có muỗi. Ngược lại là ngài tác quái."

Cảnh đế cười híp mắt gật đầu: "Lại dám so sánh trẫm với con muỗi, Nguyệt nhi thật là đáng đánh."

Người này lại trả đũa, Tịch Nguyệt nheo mắt lại, nhìn kỹ hắn, sau khi nhìn thì chuyển qua chỗ khác, hình như bộ dáng có chút không phục.

Cảnh đế thấy dáng vẻ nàng quật cường như vậy, linh hồn nhỏ bé lại bị câu đi.

"Nàng cứ trêu chọc ta thôi!"

Hung hăng cắn một cái về phía cổ nàng.

Tịch Nguyệt bị đau co rúm người lại, không biết tại sao hắn lại phát bệnh rồi.

Thật là không dễ chọc.

Giữa ban ngày, Tịch Nguyệt sợ hắn lại muốn chuyện khuê phòng kia, bèn mở miệng: "Hoàng thượng, thần thiếp muốn đi dạo sau núi, người muốn đi hay không?"

Cảnh đế thấy bộ dáng nàng mong đợi, suy nghĩ một chút, gật đầu.

Dù sao đi nữa lúc này cũng không có việc.

Tịch Nguyệt cười nhàn nhạt, thoáng lộ ra lúm đồng tiền kia, làm như rất vui vẻ.

Tịch Nguyệt phát hiện hình như Cảnh đế vô cùng thích bộ dáng này của nàng, vì vậy cứ luôn giả vờ giả vịt.

Trong khoảnh khắc hai người đã thu dọn thỏa đáng.

Hành cung này cũng không vô cùng lớn, Tịch Nguyệt và Tề phi cũng chỉ là ở trước sau viện, thấy Tịch Nguyệt bầu bạn với Cảnh đế rời đi.

Đại cung nữ bên cạnh Tề phi thở dài thật khẽ, nhìn về phía chủ tử mình: "Chủ tử, hoàng thượng đi ra ngoài. Ngài không đi theo ư?"

Xuyên qua cửa sổ, Tề phi nhìn hai người mới vừa đi qua cửa, lắc đầu.

"Lúc này bổn cung cần gì chọc hoàng thượng không như ý? Thuần Tiệp dư được cưng chiều, đây là người đều biết."

Cung nữ có lẽ đi theo Tề phi rất lâu, cũng là tâm phúc của nàng, bèn mở miệng: "Chủ tử ngài không tranh giành, nơi nào còn có chỗ ngồi của ngài chứ?"

Tề phi lắc đầu: "Coi như ta cũng đã bầu bạn với hoàng thượng từ lúc ở phủ đệ, tính tình của hắn, tuy là ta không đoán ra, nhưng cũng có thể đoán ra một chút. Nếu như muốn tốt lành, tất nhiên là phải thuận theo tính tình hắn. Ngươi xem, không phải ta đây cũng đi lên phi vị sao? Thẩm Tịch Nguyệt này được cưng chiều lại như thế nào, ngày khác, chắc chắn còn có cô gái trẻ tuổi vượt qua nàng ta. Hơn nữa, ta cũng không tin, nàng ta không xảy ra một sự cố nào."

Cung nữ âm thầm gật đầu.

Không cần biết Tề phi nghĩ như thế nào, bên này Tịch Nguyệt lại sống động.

Tuy nói là hai người cùng dắt nhau ngắm lá Phong, nhưng phía sau cũng vẫn đi theo một đại đội người ngựa.

Tịch Nguyệt không có ngu xuẩn như vậy, Cảnh đế cũng không có lơ là như thế.

Cẩm Tâm và Lai Hỉ cũng theo phía sau.

Lá cây đã rơi xuống không ít, Tịch Nguyệt đạp lá cây xào xạc loạt xoạt, cười hì hì không ngừng.

Cảnh đế nhìn bộ dáng nàng như vậy, cũng không nói cái gì.

Đi một lát, thấy nàng đặc biệt đi về phía nhiều lá cây kia, cuối cùng Cảnh đế mở miệng: "Nàng cố ý à?"

Tịch Nguyệt không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.

Thấy nàng cũng không hiểu được ý của mình, Cảnh đế lại cảm thấy, nàng không phải phức tạp như mình nghĩ.

"Nàng cố ý đạp lá cây?"

"A! Đúng!" Nàng sửng sốt một chút, đáp.

Thấy hắn không hiểu, Tịch Nguyệt giải thích: "Chơi rất vui mà."

Cảnh đế cảm thấy một chiếc lá đỏ rơi xuống trên đầu mình, lấy tay gạt đi, thú vị! Thật sự là hắn đã già rồi sao?

Tịch Nguyệt cũng không có biết tâm trạng của Cảnh đế, tr@ng bubbl€ hai người cứ lắc lư trong núi rừng.

Thật ra thì Cảnh đế tới nơi này rất nhiều lần, nhưng rãnh rỗi lắc lư ngắm lá Phong như lần này, vậy thì không có. Giống như hắn đã thành thói quen, mỗi lần vừa tới chính là bận rộn, đương nhiên cũng không có cung phi khác lôi kéo hắn tới đây giống như Tịch Nguyệt vậy.

"Người khác cũng không vui vẻ giống nàng vậy."

Không biết sao Cảnh đế lại nói đoạn lời này.

Tịch Nguyệt không sao cả: "Bọn họ không thích không có nghĩa là thiếp không thích! Mỗi người * thích lại không giống nhau, thiếp * thích chính là sống thoải mái qua ngày. Hoàng thượng * thích chính là cai trị quốc gia, sao có thể giống nhau."

Cảnh đế không nhịn được, lại nhéo nàng một cái: "Nàng lại bướng bỉnh."

Tịch Nguyệt cười đùa hất tay hắn ra.

"Vậy thì thế nào!"

Lại có mấy phần khiêu khích.

Ánh mắt Cảnh đế u ám, kéo nàng tới bên cạnh, nói nhỏ với âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được: "Buổi tối trừng trị nàng."

Tịch Nguyệt phồng mặt bánh bao nhỏ lên, ngượng ngùng không nói lung tung nữa, là không dám khiêu khích, ngoan ngoãn lại.

Mấy người đi ngược lại theo đường núi. Có lẽ là cười cười nói nói, cũng bởi vì cảnh trí đẹp, mấy người lại đi dạo đến vách đá.

Tịch Nguyệt nhát gan, cũng không dám đi qua, chẳng những mình không qua, còn lôi kéo Cảnh đế: "Chúng ta đừng qua bên kia, quá nguy hiểm."

Thật ra thì Cảnh đế cũng không sợ, nhưng thấy dáng vẻ nàng thận trọng như vậy, cũng gật đầu đáp ứng.

"A ——" Tịch Nguyệt để đôi tay bên miệng, làm hình loa, hô lên.

Sau khi hô xong nghe được một tiếng vọng lại, Tịch Nguyệt cười tùy ý, quay đầu nhìn Cảnh đế, ngước đầu, giống như là cảm thấy đây là một chuyện cực kỳ thú vị.

"Lần này xuất cung, nàng càng nghịch ngợm."

"Thiếp mới không có." Nàng không chịu thừa nhận.

Mắt xoay chuyển huyên thuyên, nàng cười đùa lôi kéo tay Cảnh đế: "Nếu không, người cũng kêu đi. Thật là chơi rất vui đó."

Cảnh đế liếc người sau lưng, tất cả mọi người cúi đầu, cũng không nói nhiều, cũng giống như không thấy một màn này.

Tịch Nguyệt bất chấp những thứ kia, khích lệ nói: "Thật rất vui. Người hãy thử xem."

Thấy hắn không chịu, Tịch Nguyệt lại kêu mấy tiếng: "A —— a ——"

Người khác cũng không hiểu được tâm tình của nàng lúc này, phong cảnh chỗ này tuyệt đẹp, nàng hò hét về phía núi lớn, phảng phất tất cả không vui hầu như đều biến mất.

Nghênh đón nàng, là toàn bộ cuộc sống thật.

"Ầm...... Ầm......"

Tâm tình mọi người đang tốt, lại nghe được tiếng sấm rền rĩ, mắt thấy mây đen kéo tới dày đặc.

Tịch Nguyệt có chút ngốc trệ, nhìn trời một chút, lại nhìn Cảnh đế một chút: "Sẽ không phải là thiếp gọi mây đen tới chứ?"

Cẩm Tâm không nhịn được, bật cười.

Ngay cả mặt Cảnh đế cũng lộ ra nụ cười.

"Trẫm cảm thấy, chúng ta nên nhanh chóng đi về, đợi sau khi trở về có thể thảo luận chuyện này."

Tịch Nguyệt hơi đỏ mặt, vội vàng lôi kéo Cảnh đế.

"Vậy chúng ta đi nhanh chút, nhìn dạng này, rất nhanh là trời sẽ đổ mưa."

Cảnh đế gật đầu.

Quả thật là như thế.

Bước chân của mấy người xuống núi có chút vội vàng.

Giữa núi rừng này cũng không có chỗ trú mưa, mưa mùa thu lại lạnh, nếu như mắc mưa, khó tránh khỏi sẽ bị cảm lạnh.

Lai Hỉ nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Cảnh đế xin phép: "Nô tài sai người đi về trước lấy ô, chốc lát không kịp nữa, cũng có thể tránh một chút."

Cảnh đế gật đầu, một gã hộ vệ vận dụng khinh công, nhanh chóng bay như tên bắn rời đi.

Bước chân của mấy người cũng nhanh hơn chút, không giống lúc lên núi vui đùa trước đó. Nhưng cho dù như thế, Tịch Nguyệt vẫn cười híp mắt.

Hình như tâm tình rất tốt.

"Đây cũng là một thể nghiệm khác biệt!" Nàng nói như vậy.

Đường này đi qua một lần, hộ vệ đều theo phía sau, cũng không cần mở đường phía trước, hai người cũng nhịp bước vậy. Mắt thấy mây đen càng ngày càng nhiều, ngược lại mấy người cũng đi tới một nửa lộ trình.

Cũng bởi vì lúc tới chính là con đường này, mấy người cũng không hết sức chú ý, càng lúc càng tăng tốc độ, nhưng không ngờ là không kiểm tra, Cảnh đế lại trượt xuống phía chân núi, bởi vì hai người nắm tay, Tịch Nguyệt cũng cùng trượt xuống theo.

Mấy người sau lưng bởi vì bất ngờ mà bỗng chốc hoảng loạn, nhưng lại lập tức xông tới.

Có lẽ là vận khí hai người không tốt, vốn trượt xuống đến trên khối đất đã không sao, nhưng cũng bởi vì sức nặng của hai người, nên lại sụp xuống, do vậy hai người lại trượt xuống.

KÝ SỰ HẬU CUNG P1( Chương1-197) ( BẢN EDIT) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ