chuong 186

6.5K 152 1
                                    


  Trên thế giới này có một số việc nhỏ ngoại trừ chính hắn vĩnh viễn cũng sẽ không có người biết.

Cảnh đế vùi lấp bí mật lại.

Về phần Nghiêm Liệt, hắn sẽ tiếp tục điều tra theo đầu mối mà mình đã sắp xếp xong.

Lúc trước rốt cuộc là như thế nào, đã không có người biết, có điều tất cả người biết đều đã vãng sinh (chết). Rất nhiều chuyện cuối cùng là bụi về bụi, đất về với đất thôi.

Người sống mới là quan trọng nhất. Không phải sao?

Cảnh đế không phân tích ra cuối cùng chuyện này là như thế nào, càng thêm không suy đoán ra Tịch Nguyệt sẽ nổi lên tác dụng gì ở trong đó.

Nhưng khi thấy biểu hiện Tịch Nguyệt bình thường, chính là cái gì cũng không biết.

Chính là Cảnh đế đã từng nghĩ, Nhạc Khuynh Thành đã là tài nữ, có thể nào đặt tên tùy tiện như thế, thì ra nguyên do hẳn là ở chỗ này.

Nếu là ngày xưa, thì Cảnh đế nhất định phải tra chuyện này cháy nhà ra mặt chuột, nhưng hôm nay, hắn lại không muốn như thế.

Cõi đời này hỗn loạn hơi nhiều, lại nào có nhất định mỗi một chuyện đều phải biết chân tướng chứ?

Hơn nữa cho dù là tra, quốc sư đã chết, Nhạc Khuynh Thành đã chết, thậm chí ngay cả người biết sơ một, hai điều đã bị hắn diệt khẩu.

Chỉ còn dư một Tiểu Tịch Nguyệt, trang@dđlqđ@bubble editor chẳng qua là nàng cái gì cũng biết thôi.

Cảnh đế đang viết xuống một chữ "Duyên" thật to trên tờ giấy trắng.

Hắn với Tịch Nguyệt vốn là cực kỳ hữu duyên.

Nguyệt Nhi hai lần cứu hắn cùng nguy nan, gián tiếp chữa hết mất ngủ của hắn.

Phảng phất nàng chính là vì hắn mà sống.

Thời điểm lần đầu biết được tin tức này, Cảnh đế cũng đang nghĩ, cái gọi là có thể hóa giải họa diệt môn, có phải cũng là bởi vì Thẩm Tịch Nguyệt sẽ trở thành hoàng hậu hay không.

Tuy cảm thấy Nhạc Khuynh Thành chết đi không phải là một chuyện cực kỳ đơn giản, nhưng mà hắn lại cảm thấy suy đoán này của mình mười phần □ sẽ không sai.

Thậm chí hắn cảm thấy, Nguyệt Nhi chính là người quyết định mạng của hắn.

Hắn yêu nàng như vậy, đúng vậy, chính là nói rõ nhân duyên số mệnh an bài.

Nhếch lên một nụ cười.

Cảnh đế thêm bên cạnh chữ duyên mấy chữ khác suy nghĩ trong lòng.

"Lai Hỉ."

"Nô tài ở đây."

"Cùng trẫm đến Ngự Hoa Viên đi một chút đi."

Mấy ngày nay Cảnh đế không có chuyện gì luôn thích đến Ngự Hoa Viên đi một chút, nhìn một vùng sắc xuân dào dạt, ngược lại hắn luôn cảm thấy tâm trạng dễ chịu rất nhiều.

Vạn vật đều có sức sống.

Mỗi người đều có số mệnh của mình. Cần gì quá mức cưỡng cầu?

Lúc này chính là thời điểm tốt của Ngự Hoa Viên, trăm hoa hồi phục, đẹp không sao tả xiết.

Bởi vì mấy ngày nay tâm tình Cảnh đế không vui thì lại thường xuyên tới Ngự Hoa Viên này đi dạo.

Phi tần các cung cũng trở nên sôi nổi, nhìn người ở Ngự Hoa Viên càng thêm rất nhiều so với trước kia.

Cảnh đế cười lạnh.

Lúc trước Lai Hỉ bèn hỏi, có thể rời đi hay không, Cảnh đế từ chối.

Thiên hạ này đều là của hắn, Ngự Hoa Viên càng là như vậy, hắn tội gì vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, nếu như không thích thì đuổi người đi là được rồi, tội gì thua thiệt mình lại phải tránh né họ, đây cũng không phải là tính tình của Cảnh đế.

Có điều hôm nay đúng là cũng may, có lẽ canh giờ ra ngoài sớm chút, trong ngự hoa viên này lại không nhiều người lắm.

"Nguyện ông trời phù hộ thái hậu nương nương lên đường bình an, nô tỳ không có cơ hội quỳ ở nơi đó đưa tiễn thái hậu nương nương, chỉ nhân cơ hội này, khẩn cầu ở nơi phồn hoa rực rỡ đất này, chỉ mong nương nương đầu thai vào gia đình tốt." Giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.

Lai Hỉ nghía một chút ánh mắt của Cảnh đế sóng nước chẳng xao.

Trong lòng vừa nổi lên, bèn vội vàng đi qua muốn xua đuổi, Cảnh đế lại đưa một ánh mắt ngăn lại.

Chỉ thấy nàng kia cả người trang phục cung nữ, quỳ ở nơi đó, làm như cầu nguyện.

"Thái hậu nương nương nhất định phải phù hộ hoàng thượng, phù hộ Nam Thấm. Phù hộ thân thể hoàng thượng khoẻ mạnh, phù hộ Nam Thấm quốc thái dân an, nếu như giống như vậy, nô tỳ tình nguyện giảm thọ mười năm. Mong nương nương thành toàn."

Dứt lời, dập đầu.

Cảnh đế nhìn nàng như vậy, vẻ mặt không thay đổi.

"Ngươi là ai?" Âm thanh đột ngột vang lên.

Cô gái dường như kinh hoảng quay đầu lại, trên khuôn mặt tinh xảo xuất chúng vươn giọt nước mắt thật to, kinh hoảng luống cuống giống như con thỏ nhỏ như thế, thoạt nhìn càng cảm thấy lòng đặc biệt thương yêu.

Cảnh đế hơi suy nghĩ một chút đã nhớ ra nàng là ai.

Cô gái vội vàng xoay người quỳ thỉnh an: "Nô tỳ An Thục Viện, người hầu ở trong cung An Tu nghi."

Thật ra lúc mới vừa rồi nàng xoay người lại thì Cảnh đế đã nhận ra nàng.

An Thục Viện đã từng mưu đồ hại Tịch Nguyệt. Muội muội An Tu nghi.

Lúc ấy mình phạt nàng ta đến trong cung An Tu nghi làm người hầu.

"Vì sao ngươi ở chỗ này?" Cảnh đế hỏi.

"Hoàng thượng thứ tội, là nô tỳ vượt quy củ nô tỳ sẽ rời đi." Đang lúc nói chuyện nhìn Cảnh đế nhưng cũng đứng yên.

Sao Cảnh đế không nhìn ra tâm tư của nàng ta, nở nụ cười: "Tại sao? Không có ý chỉ của trẫm, ngươi lại dám đứng dậy?"

Trong lời nói lại có mấy phần trêu chọc, trong lòng An Thục Viện vui mừng. Thầm nói chính mình bước cờ này quả nhiên là đi đúng rồi.

"Nô tỳ không dám." Đang lúc nói chuyện nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Cảnh Đế, lại cũng hết sức mê hoặc.

KÝ SỰ HẬU CUNG P1( Chương1-197) ( BẢN EDIT) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ