Chương 19

1.3K 28 0
                                    

- Bắc Kinh....

Tại nghĩa trang , xuất hiện thêm ba ngôi mộ , đám tang cả Trịnh gia tổ chức khá đơn giản không quá phô trương , Trịnh Ái My khóc đến nỗi nói không còn ra hơi , Dương Thiên Bảo phải đỡ cô đứng vững . Những hũ tro cốt đều được đặt trong mộ , cô nhìn từng người , từng người một đặt cỗ quan tài xuống đất , mà lòng cũng không nỡ . Gia đình mà cô yêu thương nhất giờ đã không cần...

Nhìn cô đau đớn khóc hết nước mắt như vậy , Dương Thiên Bảo ôm chặt lấy cô "Em bình tĩnh lại đi , Tiểu My , em còn có mọi người bên cạnh mà."

"Nhưng....Tiểu Sảng...con bé luôn nhìn em bằng đôi mắt xa lạ ... hic....nếu lỡ như....lỡ như nó nhớ lại mọi chuyện thì con bé sao có thể chịu được đây ....huuuhhh...." - Trịnh Ái My như ngất lên ngất xuống trong lòng anh , tiếng khóc lấn áp cả giọng nói cô. Cô hiểu rõ Trịnh Sảng , tuy ngoài mặt nàng bướng bỉnh như thế nhưng thật ra rất yếu đuối va dễ bị tổn thương...Nếu nàng biết ba mẹ và ông nội đều không còn thì nàng sẽ tuyệt vọng như thế nào ??

Vân Yến Nhi bước đến , cố gắng an ủi "Chị à , rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chị như vậy sẽ ảnh hưởng đến đứa bé đó."

"Phải đó , con đừng như vậy , dù Tiểu Sảng không nhận ra con nhưng con vẫn là chị của nó. Hãy mãnh mẽ lên , tạo ra một hồi ức mới cho Tiểu Sảng." - Dương phu nhân vuốt tóc cô , nỗi đau mất đi người thân bà cũng hiểu , Trịnh gia đã là bạn của Dương gia suốt mấy chục năm , nỗi mất mát này cũng khiến bà rất đau lòng.

Dương Thiên Bảo càng ôm lấy cô chặt hơn "Bà xã , em đừng như vậy....anh đau lòng lắm."

Trịnh Ái My không lên tiếng chỉ ôm lấy anh mà khóc. Nhang khói nghi ngút trên bầu trời , rất ảm đạm...

Sau đám tang , Dương Thiên Bảo liền đưa Trịnh Ái My lên xe, cô khóc mệt rồi thiếp đi , bây giờ anh phải đưa cô về nhà.

Dương phu nhân đi đến chiếc xe , dịu dàng lên tiếng "Cố gắng an ủi con bé , hai đứa còn có đứa bé trong bụng."

"Con biết rồi." - Âm thanh buồn rười rượi khẽ vang , anh đóng cửa xe lại , rời đi.

Dương phu nhân thở dài bước vào xe , bà thầm mong mọi chuyện sẽ ổn , còn vợ chồng Dương Dương không biết sẽ ra sao....

*Bệnh viện tại Hawaii.

"Sao mọi người lại về Bắc Kinh? Không phải sống ở đây sao ?" - Trịnh ngồi trên giường bệnh , thắc mắc hỏi.

Dương Dương lấy nước và thuốc đưa cho nàng "Ừ , nơi em sinh ra và lớn lên là Bắc Kinh , em đến Hawaii chỉ để đi du lịch và tổ chức sinh nhật."

"Vậy em bao nhiêu tuổi ? Tên em là Sảng Sảng sao ? Tại sao ba mẹ lại mất , sao em không nhớ gì hết ?" - Nàng nhíu mày , hỏi hắn rất nhiều.

Dương Dương điềm tĩnh trả lời tất cả câu hỏi của nàng "Em tên là Trịnh Sảng , hai mươi tuổi , em và anh kết hôn gần ba năm. Ba mẹ em bị tai nạn nên qua đời , và em cũng vì vậy mà mất trí nhớ. Em không cần ép bản thân phải nhớ lại , chỉ cần em vui vẻ sống tốt là được."

"Họ....mất lâu rồi sao ?"

"...Ừ !" - Hắn im lặng một chút rồi trả lời. Nhìn khuôn mặt buồn bã của nàng , hắn mỉm cười "Đợi khi nào em khỏe , chúng ta về Bắc Kinh nhé. Nơi đó có rất nhiều người đang chờ em."

[Dương Sảng] chuyển ver: Yêu em hơn cả sinh mệnh [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ