Jungkook cũng không biết có phải mình đã quay lại với Yoongi rồi hay chưa.Cậu cứ thắc mắc mãi. Rõ ràng là cái nhìn dịu dàng kia của Yoongi khiến cậu cảm thấy lòng mình yếu đi lạ kì, cho dù thứ đó chẳng đủ bù đắp được vào chuyện Yoongi đã đối xử với cậu trước kia đâu.
Jungkook đã né tránh ánh nhìn của Yoongi suốt cả buổi từ lúc gã tỉnh lại. Lẽ ra còn lâu lắm gã mới tỉnh dậy, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại khỏe lạ thường. Là nhờ Jungkook ở bên sao?
Nhưng mà, tỉnh dậy rồi lại chứng kiến cái không khí gượng gạo này. Jungkook từ lúc gã tỉnh chỉ chạy đi gọi bác sĩ, bác sĩ sau khi kiểm tra dặn dò vài câu thì cũng đi, bỏ lại cả hai ngồi lại.
Gã ghét không khí gượng gạo này.
-Jungkook à...
Cậu nhóc ngước mặt lên, nhưng tránh nhìn thẳng vào Yoongi, chỉ lướt qua một chút, rồi lại cúi đầu xuống.
-Anh gọi em có chuyện gì ạ?
-Cưng à, xin lỗi em, là anh có lỗi với em...
Cũng phải cố gắng lắm gã mới vặn ra được câu van nài đầy tình cảm đó cho cậu. Thôi thì biết làm sao nữa, xin lỗi người yêu thì phải ngọt ngào và tình cảm mới được. Đáng lẽ gã phải gồng mình thêm nữa, phải cứng rắn gạt thằng nhóc đi, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt to long lanh nước của thằng nhóc, gã nghĩ mình chẳng thể làm thế.
Về phía Jungkook, cậu vẫn bị ghim chặt vào cái suy nghĩ về vấn đề của Yoongi, về việc gã là một tên trùm, cùng với những tiền án nguy hiểm. Jungkook tất nhiên chẳng phải đang sợ hãi hay muốn vùng chạy khỏi gã. Cậu chỉ lo lắng về tương lai không mấy, thực ra là, vô cùng tăm tối của gã. Chẳng những là ở tù, rồi lũ người kia cũng có thể sẽ chẳng bỏ qua cho gã.
Jungkook thật tình muốn nói rằng, cậu đã biết hết tất cả rồi, cũng chẳng hờn giận gì gã nữa đâu, dù rằng những chuyện gã làm chẳng dễ gì có thể tha thứ.
.
-Anh à...em biết hết rồi. Mấy cái chuyện phi pháp anh làm rồi giấu em, em biết hết rồi. Namjoon kể em nghe, anh đừng giận anh ấy.
Yoongi giật mình nhìn cậu nhóc đang cố gắng gồng mình để trôi từng câu từng chữ ra khỏi miệng, khóe mắt đọng một lớp nước mỏng như sương. Jungkook khi đau khổ cũng thật đẹp đẽ và dịu dàng. Ừ thì, đến nông nỗi này thì cũng chẳng giấu được cậu nữa.
Nhưng gã sợ rằng, Jungkook vì vậy mà không ở cạnh gã nữa.
Yoongi siết chặt lấy tay cậu.
-Em có ghét hay sợ anh không, Jungkook?
Cái lắc đầu của cậu làm Yoongi thở phào nhẹ nhõm.
-Anh xin lỗi... Anh chỉ muốn nói như vậy.
-Câu xin lỗi của anh, làm ơn dẹp đi, đừng nói nữa. Anh không có lỗi với em, anh có lỗi với chính mình hơn.
Đúng rồi, nếu ngay từ đầu gã không sống tệ như thế này, thì Jungkook sẽ chẳng bị kéo theo. Mọi chuyện giữa gã với cậu nhóc sẽ dễ dàng hơn, Jungkook sẽ chẳng lo sợ gì về tương lai của cả hai hay lo lắng cho kẻ như gã.
