Từ khe hở đám đông, tôi nhìn thấy một con chó lớn cùng một con chó nhỏ đã chết, là loài có miệng nhọn, nhìn hơi quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi. Tôi kéo một người dân trong đám đông ra hỏi chuyện, mới biết được thì ra mấy người bảo vệ không may đánh chết con chó săn Nhật Bản. Điều đáng nói là con chó săn Nhật Bản này lại là thú cưng của một thương nhân đang đầu tư khai thác biệt thự vùng này, hôm nay người ta đến kiểm tra tiến độ công trình, sau đó rời đi một lát nhưng lại làm lạc mất thú cưng, thế là con chó săn Nhật Bản yêu quý đã bị nhầm lẫn thành chó hoang mà mất mạng oan uổng.
Sau khi vị quần chúng mặt mày hớn hở kể xong, tôi thở dài, nhiều chó như vậy sao nhất thiết phải nuôi chó săn Nhật Bản? Giống chó này có màu vàng đất, bị người ta nhầm tưởng là chó hoang cũng phải. Haiz, đúng là chó Nhật Bản cũng như người Nhật Bản, đều không được người khác đối đãi tốt.
Tôi rướn cổ nhìn người trong đội bảo vệ và người thương nhân kia tranh cãi om sòm, gì mà hết bồi thường tiền rồi lại đến đền chó, vẻ mặt ai cũng kỳ quái, trông rất buồn cười.
Người vây xem càng lúc càng đông, anh một câu tôi một câu đề xuất cách giải quyết, hết sức cố gắng để lộ bản chất quần chúng vây xem náo nhiệt từ xưa đến nay của người Trung Quốc. Tôi tức tối quay qua nhìn Đỗ Dực đang im lặng đứng bên cạnh, hận không thể ngồi lên vai cậu ta để nhìn cho rõ hơn.
Chợt nhìn thấy gò má Đỗ Dực, tôi lập tức nảy sinh ý đồ xấu, cố tình làm thân thể ngả nghiêng, quả nhiên Đỗ Dực liền đỡ tôi. Ôi cái thân thể đang đỡ tôi này thật khác xa lúc bé, nghĩ vậy tôi liền nổi máu lưu manh. Tôi đứng vững, rồi lại đi cà nhắc một lúc lâu, nhìn thấy phía sau người vây xem ngày càng đông, ý đồ xấu xa lại trỗi dậy lần nữa, mà lần này lại mạnh hơn lần trước, nên việc làm ra tất nhiên sẽ quá đáng hơn.
Tay phải của tôi dò đến mông Đỗ Dực, định bóp phía mông bên gần tôi, nhưng tôi chợt thông minh nên đổi sang bên kia nhéo một cái, sau đó nhanh chóng rụt tay lại. Đỗ Dực giống như bị bò cạp cắn một phát, lập tức quay đằng sau nhìn một chút, rồi lại nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi.
Tôi làm như không có chuyện gì, lẩm bẩm: "Chậc chậc, thế mà lại đánh chết một con chó, thật đáng thương." Rồi tôi làm như đột nhiên phát hiện Đỗ Dực đang nhìn mình, nghiêng đầu khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Đỗ Dực hơi nhíu mày, thản nhiên nói: "Không có gì", rồi lại quay đầu nhìn người ở đằng sau.
Tôi lén nhìn người phía sau Đỗ Dực, phát hiện đó là một ông chú râu ria rậm rạp, vẻ mặt dữ tợn. Tôi nhìn lại vẻ mặt của Đỗ Dực thì không nhịn được cười. Đỗ Dực ơi Đỗ Dực, không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay! Tôi suy nghĩ một chút, rồi lại duỗi tay ra nhéo mông Đỗ Dực một cái nữa. Ôi, độ co dãn của mông rất tốt. Ặc, tôi xấu tính quá rồi, a di đà phật, tội lỗi tội lỗi.
Thấy Đỗ Dực càng lúc càng sáp tới gần, tôi càng ra sức che giấu: "Sao vậy? Nóng như thế này mà cậu còn áp sát tôi làm gì?"
"Xem xong rồi thì đi thôi." Đỗ Dực đến đứng trước mặt tôi, chán ghét nhìn về đằng sau.
"Chưa xem xong mà." Tôi nói như chém đinh chặt sắt. Đỗ Dực ơi Đỗ Dực, tôi thừa nhận cậu thông minh hơn tôi, nhưng nếu xét về trình độ lưu manh thì e rằng cậu không thể nào so sánh với tôi được, bởi vì tôi là Chu Du lưu manh thuộc hội sờ cào lăn lộn trên giang hồ đã n năm!
BẠN ĐANG ĐỌC
Chỉ cần có ánh mặt trời, tôi sẽ rực rỡ [Hoàn]
Tiểu Thuyết ChungĐây không phải truyện mình edit, chỉ đăng lên wattpat để tiện theo dõi offline