"Em nghĩ muốn người một nhà bình an cùng một chỗ, như vậy có sai sao?" Bên trong xe, Tô Thi Thi cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào.
Không ai biết thời gian này cô đã trải qua như thế nào. Cô ở mặt ngoài bình tĩnh, nhưng tinh thần vẫn khẩn trương cao độ.
Bùi Dịch nếu không ra, Tô Thi Thi thật sự không biết chính mình có thể chống đỡ tới khi nào.
"Cô bé ngốc." Bùi Dịch đau lòng ôm cô vào trong ngực, ở trên trán cô nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, hơi hơi thở dài, "Làm một người đàn ông, không thể để cho người nhà giàu có, là thất bại..."
Tô Thi Thi vươn ra ngón tay điểm trên môi anh, ôn nhu nói: "Mỗi người đều có cuộc sống của chính mình. Chúng ta Phú Quý qua, cũng nghèo khổ qua. Chúng ta rất nhỏ liền mất đi sự ấm áp của gia đình, chúng ta đều biết, người một nhà cùng một chỗ so với cái gì cũng đều không quan trọng bằng."
"Bùi Dịch, không cần khắt khe như thế, khe khắt chính mình, em sẽ đau lòng." Tô Thi Thi tựa vào trong lòng Bùi Dịch, nước mắt vô thanh rơi xuống.
Anh sẽ không biết cô có bao nhiêu đau lòng vì anh. Anh đúng là để lại tài sản đủ cho bọn họ sống sung túc mấy đời, nhưng chính anh thì sao? Anh sắp sửa phải sống trong tù nửa năm, trên hồ sơ của anh sẽ vĩnh viễn để lại một chỗ bẩn, cùng với anh đi theo nửa đời người!
"Bùi Dịch, anh chưa làm qua, vì cái gì muốn gánh vác? Cha anh đã chết, vì trả lại sự trong sạch cho ông ấy, thật sự cần hy sinh những cái này sao?" Tô Thi Thi hít vào một hơi, trầm giọng nói xong.
"Em không hiểu những cái đạo lý lớn này, em chỉ biết là, người còn sống mới đúng là quan trọng nhất. Em chính là muốn chỉnh Hỗ Sĩ Minh, chỉnh đến trả lại trong sạch cho anh mới thôi!"
Chuyện cũ đã qua, người còn sống mới đúng là quan trọng nhất. Tô Thi Thi không phải thánh nhân, cô quản không được nhiều như vậy.
Nói cô ích kỷ cũng được, nói cô lòng dạ tiểu nhân cũng được. Cô chỉ là nghĩ muốn bảo vệ chồng của chính mình.
"Ngốc." Bùi Dịch gắt gao ôm Tô Thi Thi, hốc mắt có chút ướt át.
Từ lúc anh tận mắt thấy cha anh bị người ta hại chết ngày đó bắt đầu, mục tiêu lớn nhất cuộc đời này của anh chính là muốn tra rõ chân tướng. Nhưng mục tiêu này, lại gặp được Tô Thi Thi về sau, mọi chuyện liền thay đổi.
Anh biết rõ cái gì gọi là nhà, cái gì kêu người nhà, cái gì kêu hạnh phúc. Nhạt nhẽo, ấm áp. Anh một mực xoắn xuýt, cân bằng cái gì đáng chờ đợi, cái gì nên là buông bỏ.
"Bùi Dịch." Tô Thi Thi ngẩng đầu, hai con mắt lấp lánh nhìn anh, muốn nói lại thôi.
"Cái kia, anh có trách em hay không. Em đem toàn bộ của cải của anh ném đi hết, anh cũng vĩnh viễn đều tra không được..."
"Ngậm miệng!" Bùi Dịch cúi đầu gắt gao che môi của cô lại, không cho cô nói ra!
Anh sợ chính mình nhịn không được thật sự trách móc cô.
Tô Thi Thi nhắm mắt lại, hai tay chặt chẽ ôm lấy cổ của anh, tăng thêm cái hôn này.
"Đồ ngốc." Tô Thi Thi tại cánh môi anh thì thầm.
BẠN ĐANG ĐỌC
CHÚ À! ĐỪNG NÊN THẾ! - Trần Mạc Tranh - QUYỂN 3
No FicciónTên truyện: Chú à! Đừng nên thế! Tác giả: Trần Mạc Tranh Trans: Anna Ryeo Editor: Anna Ryeo Thể loại: Ngôn tình hiện đại, ngược, sủng, H+ (cái này do bạn thêm mắm muối cho đặc sắc, chứ nó nhẹ nhàng lắm) HE, 1v1 Tình trạng:...