Chương 10

13.1K 278 8
                                    

"Con trai, này......làm sao vậy? An An...... con bé......" Nhìn Diệp Lương Nhất cõng Trần An An, Diệp phu nhân lắp bắp kinh hãi, vội vàng mở cửa cho hai người vào.

Bình thường bác sĩ Diệp luôn lạnh như băng tuấn tú, nay lại thực chật vật, tóc bị nắm rối bù, kính mắt lệch trên sống mũi cao thẳng, xem ra sắp rơi xuống rồi.

Mà móng vuốt của Trần An An còn đang trên đầu, trên mặt thì bị sờ loạn.

Diệp Lương Nhất cũng không trả lời, nghiêng đầu né tránh tay Trần An An, đi thẳng lên lầu.

Diệp phu nhân vừa thấy Diệp Lương Nhất không để ý tới bà, lập tức nóng nảy, trực tiếp theo đi lên, "Lương Nhất, rốt cuộc làm sao vậy? Hai đứa...... hai đứa không phải đang hẹn hò sao, An An......"

nói đến đây lại đột nhiên ngừng lại, Diệp phu nhân mở to hai mắt, giống như bỗng nhiên hiểu được cái gì, vừa mừng vừa sợ chỉ vào Diệp Lương Nhất hỏi: "An An uống rượu?"

Diệp Lương Nhất gật đầu, hắn đã mệt ngay cả hơi sức mở miệng cũng không có, không ngờ bình thường người giống như con thỏ, uống rượu xong lại có lực phá hoại lớn như vậy! Có thể đem cô bình yên vô sự vào đến nhà, hắn thực bội phục chính mình!

Diệp phu nhân đi theo lên lầu, liếc mắt nhìn trên giường một đống lộn xộn, Trần An An thì đang lầm bầm, lại nhìn Diệp Lương Nhất ngồi ở bên giường tháo cà vạt.

Trong lòng đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn là ý niệm ôm cháu trai chiến thắng.

"Vậy, con chăm sóc cho An An, mẹ đi ngủ đây." Diệp phu nhân lui về phía sau vài bước, rầm một tiếng đóng cửa phòng lại. Con cháu đều có phúc của con cháu, có một số việc...... bà cũng không thể quản.

"Trần An An, tỉnh tỉnh!" Diệp Lương Nhất lấy ra gói thuốc mua ở trên đường, vỗ nhẹ nhẹ vào mặt Trần An An.

Đầu óc Trần An An mơ hồ, toàn thân cũng ngứa, cô cong lưng ở trên giường cọ cọ, tay thì đẩy Diệp Lương Nhất ra.

Diệp Lương Nhất nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn càng lạnh như băng. Ngồi ở bên cạnh Trần An An suy nghĩ vài giây, bỗng nhiên bỏ thuốc sang một bên, trực tiếp đem Trần An An từ trên giường túm dậy.

"Ngồi dậy uống thuốc!" Trần An An bị dị ứng cồn tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng cũng không thể khinh thường. Lúc bắt đầu trên người chỉ nổi chấm đỏ, hiện tại đã sốt nhẹ, phải uống thuốc mới được.

Trần An An mơ mơ màng màng ừ một tiếng, yếu ớt dựa vào trong lòng Diệp Lương Nhất.

"Há mồm!" Ngón tay thon dài hơi lạnh của Diệp Lương Nhất đặt lên môi cô, thấp giọng ra lệnh.

Trần An An lúc này thật nghe lời, ngoan ngoãn há miệng ra. Diệp Lương Nhất thấy thế vội vàng nhét hai viên thuốc vào miệng cô, một tay ôm Trần An An, tay kia thì với lấy chén nước ở đầu giường.

"Đắng......" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần An An nhăn lại, cố gắng nuốt, từ nhỏ cô đã quen chịu gian khổ, bởi vậy chưa bao giờ lãng phí này nọ, mặc dù là miệng bị nhét hai viên thuốc đắng đòi mạng, cũng không nỡ nhổ ra.

(Ngôn Tình, Sủng, Hoàn) Cô Ngốc, Cởi Áo Ra Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ